Chưa khi nào tôi nghĩ cuộc đời mình bế tắc đến vậy. Tôi nhận được tin báo em có t/hai sau 7 năm trời dày công cực khổ kiếm tiề/n , nuôi em ăn học, để rồi nhận lại một cái kết đắng chát, một nỗi đ//au xé lòng mà tôi không thể nào ngờ tới.

Tôi và em đều sinh ra ở làng quê nghèo khó, quanh năm chỉ biết đến lũ lụt và những mảnh ruộng cằn cỗi. Chúng tôi có một mối tình đẹp như cổ tích, ngày đó cùng học chung cấp 3. Khi ấy, tôi đã là cậu học sinh cuối cấp, còn em mới vào trường, với đôi mắt to tròn, trong veo và nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai. Chúng tôi quen nhau từ ngày đó, và tình yêu cứ thế lớn dần, lặng lẽ nhưng m/ãnh liệ/t.
Gia đình tôi ở quê, dù nghèo nhưng vẫn có điều kiện hơn nhà em. Bố mẹ tôi chí ít vẫn có cái nghề buôn bán rau cỏ ngoài chợ nên cũng dư dật hơn đôi chút, đủ bữa rau bữa cháo. Còn bố mẹ em, quanh năm chỉ có biết đến vài mảnh ruộng, vất vả lắm mới đủ miếng ăn. Ngày đó ở quê, để cho em được đi học thật sự cũng là một sự chật vật vô cùng lớn của gia đình em. Mỗi tuần em về nhà một lần, có khi để tiết kiệm tiề/n xe, một tháng em mới về một lần, dù nhà chỉ cách trường học 15 cây số.
Sau khi tốt nghiệp cấp 3, tôi không theo học bất kỳ trường đại học nào cả mà quyết định đi làm kiếm tiề/n . Một phần vì sức học của tôi cũng khá yếu, không đủ để vào những trường top. Hai phần quan trọng hơn, tôi muốn giúp đỡ em, muốn em an tâm học tập, không phải lo nghĩ về tiề/n bạc.
Tôi thương em nên từ ngày bắt đầu kiếm được những đồng tiề/n đầu tiên, tôi bắt đầu biết dành dụm chúng. Không phải để mua đồ cho bản thân, mà tôi dùng để mua đồ cho em. Ngày đầu tiên tôi tặng em một chiếc áo mới, một chiếc áo sơ mi trắng tinh khôi em vẫn ao ước. Em ô/m chặt lấy tôi, bật kh//óc vì hạnh phúc. Tôi nhìn em, ánh mắt rạng ngời niềm tin, và tự nhủ: “Mình sẽ kiếm tiề/n để lo cho em học hành cẩn thận, vì em học giỏi lắm. Em xứng đáng có một tương lai tốt đẹp hơn cái vùng quê này.”
Thấm thoắt cũng 3 năm trôi qua, em thi đại học và đỗ một trường danh tiếng ở thành phố lớn. Có lẽ cái vùng quê nghèo này không thể giữ được em. Em muốn đi học, em khát khao đổi đời. Vì thế, tôi lại càng chăm chỉ làm đủ thứ nghề ở quê, từ xách vữa cho mấy chú thợ xây, từ bê từng viên gạch nặng trĩu, hay thậm chí là bốc vác từng bao hàng lớn, nặng đến oằn vai. Mỗi giọt mồ hôi rơi xuống là một đồng tiề/n được chắt chiu, gửi gắm niềm hy vọng vào tương lai của em.
Cầm những đồng tiề/n mồ hôi xương m/áu của mình, tôi lại đưa cho em. Em học hành ở dưới thành phố, tôi biết em vất vả lắm, phải vừa học vừa làm thêm để trang trải. Tôi đều phải gọi điện an ủi: “Em cố gắng học nhé. Nếu hết tiề/n cứ nói anh, anh sẽ lo cho em. Đừng để mình thiếu thốn!” Dù có nhiều khi, tôi còn không có một đồng tiề/n nào trong túi cả, phải nhịn ăn, nhịn mặc.
Cứ như vậy, hai con người yêu xa nhau. Thi thoảng tôi mới có điều kiện xuống thăm em. Thăm được một vài hô/m tôi lại phải về với công việc của mình. Còn em cũng lại tất bật với việc học hành, với cuộc sống xô bồ nơi thành phố, ngày này qua tháng khác.
Cuối cùng, cái ngày tôi mong cũng đến. Em tốt nghiệp ra trường. Tôi đã mơ về một ngày được đón em về chung một nhà, xây dựng một tổ ấm giản dị nhưng đầy ắp tình yêu như vẫn hằng mong. Tôi đã lên kế hoạch tất cả, từ việc sửa sang lại căn nhà nhỏ ở quê, đến việc tìm một công việc ổn định hơn ở gần em.
Hô/m trước lễ tốt nghiệp của em, tôi còn vui vẻ, hào hứng dành dụm hết số tiề/n ít ỏi còn lại, mua một bộ quần áo tươm tất nhất, bắt chuyến xe khách xuống thành phố. Lòng tôi tràn ngập hy vọng và hạnh phúc. “Chỉ một ngày nữa thôi, em sẽ là của mình!” Tôi tự nhủ.
Nhưng chính cái ngày đó, ngày mà tôi ngỡ là tươi sáng nhất, lại là ngày đen tối nhất cuộc đời tôi.
Tôi đứng đợi em ở cổng trường đại học, với bó hoa cúc dại đơn sơ nhưng đầy tình cảm. Em bước ra, chiếc áo cử nhân rộng thùng thình không giấu được một sự thật kh/ủng k/hiếp. Em nhìn tôi, đôi mắt em đỏ hoe, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt đã gầy sọp đi rất nhiều. Em lao vào ô/m chầm lấy tôi, bật kh//óc nức nở, tiếng kh//óc nghẹn ngào, ru/n r/ẩy:
“Anh ơi… em… em xin lỗi… Em có t/hai với anh ấy rồi… nhưng giờ anh ấy lại bỏ em… Anh ấy bỏ em rồi! Em không biết phải làm thế nào!”
Tim tôi như ngừng đập. Cả thế giới quay cuồng. Tôi lắc mạnh đôi vai gầy của em, đôi mắt đỏ ngầu vì phẫn nộ và đ//au đớn. “Em nói cái gì?! Em nói lại xem nào?! Sao em lại đối xử với anh như thế?! Bảy năm hy sinh của anh cho em… Bảy năm anh bốc vác, xách vữa… Bảy năm anh nhịn ăn, nhịn mặc… Tất cả không có nghĩa lý gì sao?! Em phản bội anh?!”
Trong làn nước mắt, em kể với tôi, từng lời như những nhát d/ao đ/âm thẳng vào tim tôi. Gã đàn ông đó là một kẻ lọc lõi, hơn em đến 12 tuổi. Hắn có tiề/n , có nhà cao cửa rộng, có xe đẹp. Thấy em, hắn theo đuổi bằng được, vung tiề/n sắm sửa cho em những thứ mà tôi cả đời cũng không dám mơ tới. Hắn vẽ ra một cuộc sống giàu sang, một tương lai màu hồng khiến em hoàn toàn mê mẩn, chìm đắm vào ảo ảnh. Em đã tin hắn. Em đã trao tất cả cho hắn.
“Anh ấy hứa sẽ cưới em, sẽ cho em một cuộc sống tốt đẹp… Anh ấy nói anh ấy yêu em…” Em nấc lên, giọng đứt quãng.
Nhưng hắn đã có hôn thê ở nước ngoài, một người phụ nữ quyền lực mà hắn đang chờ xong thủ tục l/y h/ôn để được hưởng khối tài sản khổng lồ. Hắn chỉ còn chờ xong thủ tục là cuốn gói bay đi. Ấy vậy mà hắn vẫn kịp để lại trong em một sinh linh vô tội. Em chẳng hay biết gì, mãi đến khi gã đàn ông đó lên máy bay rồi, em vẫn cứ ngây thơ nghĩ là hắn đi công tác vài ngày rồi sẽ về với em mà thôi. Cho đến khi hắn cắt đứt mọi liên lạc, em mới bàng hoàng nhận ra mình đã bị lừa dối một cách tàn nhẫn.
Tôi đ//au đớn lắm, không thốt nên lời. Ngay cả lời mắng em tôi cũng không nói được vì đ//au quá. Nỗi đ//au thể xác, nỗi đ//au tinh thần, tất cả hòa quyện lại, thiêu đốt tôi. Em v/an x/in tôi, đôi tay ru/n r/ẩy nắm lấy áo tôi: “Anh ơi, em xin anh… xin anh tìm cách giúp đỡ em… Em không thể vác cái bụng bầu về được, bố em sẽ đánh c///hết em… Em phải làm sao đây anh…”
Tôi nhìn em, nhìn cái bụng đang dần lớn, nhìn đôi mắt em đầy s/ợ h/ãi và tuyệt vọng. Từng tế bào trong tôi như gào thét. Tôi đã hy sinh tất cả, đã đánh đổi cả tuổi thanh xuân và những đồng tiề/n mồ hôi nước mắt, để rồi nhận lại một cái t/hai của người đàn ông khác.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, giọng nói khàn đặc: “Em phá t/hai đi. Anh sẽ lo tiề/n .”
Em lập tức lắc đầu, nước mắt lại tuôn rơi: “Em không có tiề/n đâu anh… Em còn đang mắc nợ… Anh ấy hứa cho em tiề/n nhưng rồi cũng bỏ đi…”
Tôi m/ệt mỏi, thất vọng tột cùng. Tôi rút trong túi ra tờ 500 ngàn cuối cùng, nhét vào tay em. “Cầm lấy mà đi lo liệu. Anh… anh không biết phải làm sao nữa.” Nói xong, tôi quay lưng bỏ đi, từng bước chân nặng trĩu. Tôi không thể nhìn mặt em thêm một giây phút nào nữa.
Vài ngày sau, em nhắn tin cho tôi. Tin nhắn của em đẫm nước mắt lắm, em v/an x/in tôi tha thứ cho em, v/an x/in tôi trở lại bên em, hứa sẽ làm lại từ đầu. “Anh ơi, em cần thêm hơn 2 triệu nữa… Em còn đang mắc nợ chưa trả được… Em xin anh… xin anh tha thứ cho em… Quay lại bên em đi anh… Em sai rồi…”
Tôi đọc tin nhắn, nhưng niềm tin trong tôi với em đã vỡ vụn rồi, t/an n/át như những mảnh thủy tinh. Trái tim tôi đã hóa đá. Sao tôi có thể về bên em một lần nữa, khi em đã dùng chính sự hy sinh của tôi để đổi lấy những thứ phù phiếm và rồi trả lại cho tôi một cái kết đắng chát đến thế này? Cuộc đời tôi, giờ đây, thật sự đã bế tắc.