Nếu bây giờ tôi bán nhà để trả nợ cờ bạc cho vợ… thì cả gia đình tôi sẽ thành vô gia cư. Còn nếu không bán… tôi và người thân bị dọa hanhhung mỗi ngày.
Tôi thật sự đang mắc kẹt, và lần đầu tiên trong đời, tôi nghĩ đến hai chữ mà mười mấy năm qua tôi chưa từng dám nói: ly hôn.
Tôi biết nhiều người sẽ trách tôi bạc bẽo. Nhưng các anh chị thử đặt mình vào hoàn cảnh của tôi: giữa vợ và sự bình yên của bố mẹ già, hai đứa con nhỏ… tôi biết phải chọn sao?
Vợ chồng tôi cưới nhau hơn chục năm, hai con đủ nếp tẻ. Cô ấy trước kia đảm đang, hiền, biết lo cho gia đình, yêu thương cả nhà chồng. Tôi từng rất tự hào về vợ.
Nhưng rồi vài năm gần đây, mọi thứ đổi thay từ từ… và đến mức tôi không còn nhận ra người đầu gối tay ấp với mình nữa.
Lần đầu tôi biết vợ cờ bạc… là lúc chủ nợ đứng trước cửa nhà. Họ kéo đến, gõ cửa liên tục, chửi bới. Khi họ nói tên vợ tôi, tôi còn tưởng nhầm.
Nhưng không, họ nói:
“Vợ anh chơi nợ từ lâu rồi, hôm nay không trả thì tụi tôi xử.”
Tôi sốc đến mức đứng không vững.
Sau đó vài ngày, tiếp tục có người khác tìm đến.
Tôi phải vay mượn bạn bè, tăng ca liên tục để trả đống nợ đó.
Tưởng xong rồi. Nhưng tôi đã sai.

Đó là lúc tôi mới biết cô ấy không chỉ chơi, mà còn đánh theo nhóm, “ôm hộ” tiền cho người ta, kiểu như trung gian ăn phần trăm.
Một đêm tôi đang ngủ thì nhận được điện thoại của CAP mời lên làm việc.
Tôi chạy đi trong đêm. Tới nơi, thấy vợ tôi ngồi đó, mặt trắng bệch, mắt sưng mọng, tay run bần bật.
Cô ấy bị bắt quả tang khi đang giao dịch chuyển tiền cho một đường dây cá cược.
Không phải bị bắt vì chơi… mà vì tham gia tổ chức nhỏ lẻ.
Tôi bảo lãnh vợ về. Ra đến cổng đồn, cô ấy ôm mặt khóc, xin lỗi rồi hứa từ bỏ các thứ…
Tôi đã mềm lòng lần đó.
Tưởng sau cú sốc đó cô ấy sẽ tỉnh, ai ngờ…
Ít lâu sau, vợ tôi lại “khuân” về đủ thứ đồ mới: tủ lạnh, lò vi sóng, máy ép chậm… nói là “muốn phụ chồng lo kinh tế”.
Tôi nhìn là biết ngay: Tiền thắng bạc chứ không đâu ra.
Mà đã thắng thì sẽ thua, chuyện này quá quen thuộc rồi.
Tôi cảnh cáo vợ lần nữa.
Vợ tôi gật đầu.
Hứa. Khóc. Nói sẽ bỏ…
Nhưng hóa ra, tất cả chỉ là lời nói gió bay.
Cho đến ngày gia đình tôi… vỡ toang lần nữa
Một dãy số nợ mới xuất hiện. Không phải vài chục triệu, vài trăm triệu… Mà gần 7 tỷ đồng.
Tôi choáng váng. Tôi không hiểu cô ấy chơi cái gì, chơi từ bao giờ, nợ ai, trả ai, ai dọa…
Chỉ biết mỗi ngày đều có người lạ gọi tới, nhắn tin, doạ dẫm, thậm chí tìm đến tận nhà bố mẹ tôi.
Cả nhà 6 người sống trong cảnh như sắp bị ai đó hại đến nơi.
Nhà này bố mẹ tôi để lại rồi sang tên cho tôi đứng giấy tờ.
Vợ chồng tôi góp công sức xây dựng, đúng.
Nhưng nếu bán:
Trả được gần hết nợ… nhưng cả nhà sẽ vô gia cư, tay trắng.
Một khi còn trắng tay, bệnh tật, ốm đau… là chết dở.
Bố mẹ tôi phản đối.

Tôi cũng biết không thể làm vậy.
Nhưng ngày nào cũng bị đe doạ, tôi không còn biết phải làm gì.
Giờ tôi phải lựa chọn… và có lẽ tôi chọn ly hôn
Không phải vì hết yêu.
Mà vì cúi đầu thêm lần nữa… thì cả đời tôi không ngóc lên nổi.
Tôi quyết định ly hôn. Yêu cầu vợ ký giấy xác nhận nhà là tài sản riêng (đúng thực tế). Để tôi và con, bố mẹ không còn bị liên lụy pháp lý.
Còn vợ… nếu cần, tôi sẽ hỗ trợ cho cô ấy trốn sang nơi khác, làm lại cuộc đời, tránh bị truy đuổi.
Tôi biết cách đó tàn nhẫn. Nhưng nếu cứu thêm lần này… chắc chắn sau này sẽ còn lần khác.
Và tôi không thể để bố mẹ già, hai đứa con nhỏ phải lâm vào cảnh không nhà, không cửa chỉ vì một người không còn làm chủ được bản thân.
Tôi viết cfs này vì… tôi thật sự bế tắc
Tôi thương cô ấy.
Nhưng tôi càng thương bố mẹ già và hai đứa con vô tội.
Cô ấy đã được cứu một lần, được tha thứ một lần, được bảo lãnh một lần…
Nhưng cuối cùng vẫn tự đẩy mình xuống vực.
Mong mọi người cho lời khuyên, liệu có cách nào hiệu quả thiết thực mà đỡ bi thảm hơn không?
Tôi thật sự không còn đủ tỉnh táo để tự quyết nữa.