Tin nhắn xuất hiện đúng lúc đứa bé chưa kịp cất tiếng khóc… và mọi thứ đổi màu

Hành lang bệnh viện đông người nhưng ai cũng im phăng phắc khi nghe bà Hạnh dõng dạc tuyên bố:

“Từ giờ phút này, ai muốn vào thăm mẹ con Linh, phải để tôi nói chuyện với nó trước.”

Không ai hiểu chuyện gì. Ba của Dũng – ông Tấn – cau mày:

“Bà làm gì mà căng thẳng thế? Con dâu vừa sinh xong…”

Bà Hạnh không nói gì, chỉ giơ điện thoại lên. Ông Tấn định gắt, nhưng khi nhìn thấy chuỗi tin nhắn, màu da ông tái lại. Ông liếc nhanh xung quanh, kéo vợ sang một góc:

“Cái này… là nó gửi thật à? Nó đang nghĩ cái quái gì vậy?”

Bà Hạnh cắn môi:
“Nó đang phá nát gia đình này. Và nếu Linh biết được đúng lúc vừa sinh xong… nó chịu sao nổi?”

Cả hai đứng lặng vài giây. Linh vốn yếu, lại từng bị trầm cảm nhẹ trong giai đoạn mang thai. Bác sĩ còn dặn gia đình phải để tâm trạng cô ổn định, tránh kích động.

Giấy

Giờ mà biết chồng ngoại tình ngay lúc sinh, lại đòi ly hôn… hậu quả không lường.

Một lúc sau, bác sĩ thông báo Linh đã được đưa về phòng hồi sức. Bà Hạnh bước vào, mang theo trái tim nặng như đeo đá. Linh nằm đó, mặt nhợt nhạt nhưng ánh mắt dịu lại khi thấy bà.

“Mẹ… bé đâu rồi mẹ?” — Linh yếu ớt hỏi.

“Bác sĩ đang kiểm tra lần cuối. Lát mang vào cho con.”

Bà Hạnh ngồi xuống, nắm tay Linh. Đó là lần đầu tiên bà nắm bàn tay con dâu mình bằng sự chân thành, không xét nét, không chê bai.

“Mẹ xin lỗi… vì trước giờ mẹ hay làm con buồn. Nhưng từ giờ, mẹ sẽ ở cạnh con, mẹ hứa.”

Linh ngạc nhiên: “Có chuyện gì vậy mẹ?”

Bà Hạnh suýt buột miệng nói ra tất cả, nhưng đúng lúc đó, điện thoại trong túi bà lại rung lên. Thêm một tin nhắn mới:

“Tôi đang trên đường đến nhà cô ấy. Đừng gọi.”

Linh không nghe thấy, nhưng bà thì gần như ngã ra ghế. Sự phẫn nộ và thất vọng trào lên như muốn bùng nổ.

Cái thằng này muốn giết vợ nó thật rồi.

Bác sĩ bước vào, bế bé con trong lồng kính nhỏ. Khi đưa cho Linh bế, ánh mắt cô sáng lấp lánh, nụ cười yếu nhưng đầy hạnh phúc. Khung cảnh ấy, với bà Hạnh, lại càng khiến tim bà nhói lên: Linh đang hạnh phúc, nhưng bà biết hạnh phúc ấy sắp bị đập nát nếu không bảo vệ nó.

Ngay lúc đó, cả nhà Dũng đến, ồn ào chúc mừng. Không ai biết gì về bí mật bà Hạnh đang giấu.

Nhưng điều khiến bà hoang mang nhất là… Dũng vẫn chưa xuất hiện.

Cả phòng bắt đầu xì xào. Ai cũng nghĩ ít nhất anh phải đến nhìn con đầu lòng. Nhưng đồng hồ cứ trôi, 1 giờ… 2 giờ… không một tin nhắn cho gia đình, ngoại trừ những tin nhắn cay độc gửi cho Linh.

Gia đình

Khi ông Tấn gọi cho Dũng, điện thoại báo: “Thuê bao không liên lạc được.”

Không biết từ đâu, bà Hạnh thấy chân mình lạnh toát.
Linh nhìn quanh, hỏi nhỏ:

“Mẹ… sao anh ấy chưa tới?”

Câu hỏi ấy như mũi dao xoáy thẳng vào lòng bà.

Và rồi… một cuộc điện thoại bất ngờ từ công an khiến cả gia đình gần như đông cứng tại chỗ.

“Xin hỏi, ông bà là người nhà anh Nguyễn Thanh Dũng? Anh ấy vừa gặp tai nạn nghiêm trọng…”

Không ai ngờ: điều kinh hoàng sắp tới, không liên quan đến chuyện ngoại tình.

Mà còn tàn nhẫn hơn nhiều.

Căn phòng bệnh viện im lặng đến mức nghe rõ tiếng bé sơ sinh trở mình. Linh ôm con, mắt mở to vì lo lắng khi thấy tất cả người lớn đều biến sắc.

“Có chuyện gì với anh Dũng vậy ạ?”

Không ai trả lời.

Ông Tấn đứng hình vài giây rồi bấm ra ngoài hành lang nghe điện thoại tiếp. Bà Hạnh phải cố lắm mới giữ được bình tĩnh để ở lại bên Linh, nhưng đôi tay bà run lên rõ rệt.

Giấy

Vài phút sau, ông Tấn quay lại, mặt trắng bệch:

“Dũng… gặp tai nạn trên đường cao tốc. Xe mất lái. Công an nói đang đưa đi cấp cứu. Chưa biết sống chết.”

Cả phòng như nổ tung. Mọi cảm xúc chèn ép nhau: giận dữ, sốc, đau đớn, hoang mang.

Linh gần như không thở được:

“Không… không thể… chồng con… mẹ… có đúng không mẹ?”

Bà Hạnh ngồi xuống cạnh giường, cố nắm lấy hai vai Linh.

“Con bình tĩnh. Chưa có kết luận gì cả. Có thể… chỉ bị thương.”

Nhưng chính bản thân bà cũng không tin điều đó. Vì những tin nhắn kia… cho thấy Dũng hoàn toàn tỉnh táo, đang đi đến chỗ nhân tình. Tai nạn xảy ra ngay trên đoạn đường đó — nghĩa là anh thật sự đã bỏ mặc vợ và con vào đúng khoảnh khắc họ cần anh nhất.

Bà Hạnh nhắm mắt, tim quặn lại:
Giờ có trách hay mắng thì cũng vô nghĩa. Chỉ còn cầu cho nó sống.

Gia đình Dũng đứng chờ bên ngoài. Linh muốn đi cùng nhưng bác sĩ không cho phép vì vết mổ còn mới, lại xúc động mạnh. Bà Hạnh đành ở lại với con dâu, còn ông Tấn chạy vào bệnh viện nơi Dũng được đưa tới.

Gia đình

Khi ông vừa đến, bác sĩ bước ra, tháo khẩu trang:

“Anh Dũng đã qua cơn nguy kịch, nhưng bị chấn thương nặng ở chân trái. Có thể sẽ để lại di chứng.”

Ông Tấn thở hắt ra, nhưng chưa kịp mừng thì bác sĩ nói thêm:

“Lúc đưa vào, trong xe còn một người phụ nữ. Cô ấy bị thương nhẹ. Đã tỉnh.”

Ông Tấn đứng lặng. Ánh mắt ông trở nên nặng nề.
Người phụ nữ ấy là ai thì cả ông và bà Hạnh đều biết rõ.

Khi mọi người tản ra, bà Hạnh ngồi bên giường Linh. Cô vẫn còn nước mắt trên má, nhưng điều khiến bà bất ngờ là Linh không khóc gào, không trách móc.

Linh chỉ nói khẽ:

“Mẹ… con biết lâu rồi rằng anh Dũng thay đổi. Nhưng con không nghĩ… là ngay khoảnh khắc này…”

Giọng cô nghẹn lại, nhưng bình tĩnh lạ thường.

“Con không muốn biết thêm gì hết. Con chỉ cần mẹ nói thật… có phải trong xe có người khác không?”

Bà Hạnh nuốt khan. Nếu nói dối, Linh sẽ biết. Nếu nói thật, cô sẽ sụp đổ.

Nhưng Linh nhìn bà, đôi mắt không còn ngây dại mà đầy sự trưởng thành đau đớn:

“Mẹ, con cần sự thật để quyết định.”

Cuối cùng, bà Hạnh gật đầu.

Linh không khóc. Không hét. Chỉ mím môi thật lâu, rồi nhìn đứa con đang ngủ:

“Từ giây phút này… con sẽ sống vì nó. Không phải vì bất kỳ ai khác.”

Giấy

Một câu nói khiến bà Hạnh nghẹn họng.
Chính bà – người từng muốn con trai mình hạnh phúc – giờ lại thấy nể phục con dâu hơn bao giờ hết.

3 tháng sau – trước ngày Dũng xuất viện

Dũng ngồi trên xe lăn, chân trái băng nẹp cố định. Nhân tình thì đã lảng đi từ lâu. Không ai đến thăm anh, ngoài bố mẹ.

Linh mang con đến. Gương mặt cô bình thản, không hằn thù hận.

Dũng rơm rớm nước mắt:

“Linh… anh xin lỗi. Là lỗi của anh. Em cho anh… cơ hội được không?”

Linh đặt đứa bé lên giường bên cạnh anh.

“Cơ hội… không phải em cho anh. Mà là anh tự đánh mất.”

Cô ngồi xuống ghế, thẳng thắn:

“Tòa đã gửi giấy. Khi anh đủ sức ký, em mong anh ký nhanh để mọi chuyện rõ ràng. Con sẽ mang họ anh, nhưng đời của nó… em không để ai tổn thương nữa.”

Dũng cúi gằm mặt. Anh hiểu: cú va chạm lớn nhất đời mình không phải tai nạn xe, mà là mất đi người đã thật lòng vì mình.

Linh bế con đứng dậy. Trước khi bước ra cửa, cô nói thêm một câu như kết thúc tất cả:

“Em không trả thù. Em chỉ trả lại mọi thứ về đúng vị trí.”

Bà Hạnh nhìn theo, mắt đỏ hoe. Trong lòng bà, sự kính trọng dành cho Linh lớn hơn bất kỳ tình thân nào.

Và có lẽ… đó mới là điều kinh hoàng nhất đối với Dũng:

Related Posts

Con ốm cần tiền hết cách tôi tìm gặp chồng cũ, anh ne,m chiếc áo rách rồi đuổi tôi về, tôi kiểm tra thì ch..ế..t s;ững khi thấy…

Cơn mưa mùa hạ như trút nước, rơi ào ào xuống mái tôn căn phòng trọ cũ nát, nơi mẹ con tôi sống tạm bợ suốt gần…

Mẹ chỉ xin tiền về quê nhưng con gái viện đủ lý do để từ chối rồi c..ắt cả tiền chu cấp, nào ngờ mấy ngày sau

Bà Tư – 72 tuổi – sống một mình ở thành phố trong căn trọ nhỏ do con gái thuê giúp mỗi tháng.Từng là giáo viên, sống…

Vì thương con lấy chồng vất vả, tôi và ông xã bàn nhau cho con gái 2 tỷ làm của hồi môn, đủ để con mua một căn chung cư tiện nghi, ai ngờ biến cố cũng đến từ đây vợ chồng tôi mới rõ bộ mặt con rể

Tôi và ông xã đều là công chức về hưu, sống an nhàn trong căn nhà nhỏ ở quận Bình Thạnh. Của ăn của để không nhiều…

tìm thấy hóa đơn ph;/ẫu thuật nâng m-ông hết 200 triệu ở bên trong túi quần jean của chồng tôi, tôi tức giận định cầm ngay ra phòng khách chất vấn chồng thì điện thoại của anh có tin nhắn đến

Tôi – Lan – 31 tuổi, làm kế toán. Chồng tôi – Quốc – 35 tuổi, lái xe cho công ty du lịch. Chúng tôi cưới nhau…

Thấy con gái vất vả trả góp tiền nhà, tôi định cho nó 400 triệu để san sẻ gánh nặng. Nhưng ngay ngày bàn giao nhà, khi nhìn thấy chiếc áo rách của con rể, tôi đột ngột đổi ý

“Ngày mai mẹ sẽ chuyển cho con 400 triệu, coi như của hồi môn, để vợ chồng con bớt gánh nặng trả góp căn nhà mới.” –…

Tì;/nh nhâ-n của chồng đến tận nhà đòi ᴄạᴏ đầᴜ ɴɢườɪ ᴠợ đᴀɴɢ ᴍᴀɴɢ ᴛʜᴀɪ, nhưng chính thất cũng không phải dạng vừa

Cả xóm chiều hôm đó náo loạn khi Lan, bụng mang bầu bảy tháng, đang ngồi gọt trái cây thì Hà—tình nhân của chồng cô—đùng đùng kéo đến cùng…