Im lặng suốt 12 năm, đến lúc cuối người vợ mới nói điều khiến anh chồng nghẹn lại

Căn phòng bệnh tối đi khi ngọn đèn vàng nhạt chao nhẹ trong gió điều hòa. Anh Thành nắm chặt mép ga, hơi thở gấp gấp. Chưa bao giờ anh thấy sợ vợ mình như lúc này. Mười hai năm chung sống, chị Hạnh luôn là người phụ nữ dịu dàng, ít nói, hiền đến mức đôi lúc anh… thấy chán. Cái chán đó dẫn anh lạc sang những người phụ nữ khác, tìm chút kích thích mới, rồi dần dần thành thói quen.

Nhưng đêm nay, vẻ hiền lành quen thuộc ấy bỗng trở thành thứ khiến tim anh đập loạn.

Chị Hạnh kéo ghế lại gần hơn, giọng đều đều:

– Từ lâu rồi, em biết anh có người khác. Không chỉ một người. Em cũng biết lịch trình, biết những nơi anh đến, những lời anh nói với họ. Em không can thiệp, vì em biết có nói, anh cũng chẳng dừng lại.

Anh Thành run run:

– Anh… anh sai rồi. Nhưng sao em không nói gì? Ít nhất… em phải bảo anh chứ…

Chị lắc đầu:

– Nói để làm gì? Để anh giận em xen vào đời sống riêng của anh? Hay để rồi anh giấu kỹ hơn, nói dối nhiều hơn?
– Em không muốn biến mình thành người níu kéo. Nếu anh đã muốn đi thì có giữ cũng chẳng nổi.

Anh Thành nghẹn lại. Tận sâu trong lòng, anh biết chị nói đúng. Có thời điểm anh thậm chí mong chị nổi giận, làm ầm lên, để anh có cái cớ mà rời bỏ. Nhưng chị thì không. Sự im lặng của chị khiến anh mặc nhiên xem đó là sự chấp nhận.

Chị đứng dậy, rót nước, động tác chậm rãi đến kỳ lạ.

– Anh có biết điều gì đã giữ em lại 12 năm không?

Anh Thành lắc đầu. Tim anh đập như trống trận.

– Là các con. – chị nói – Em không muốn chúng lớn lên trong cảnh gia đình tan vỡ. Em chấp nhận im lặng, để chúng có một mái nhà trọn vẹn, dù chỉ là bề ngoài.

Anh Thành bật khóc. Nhưng chị giơ tay ngăn:

– Khoan. Em còn một điều nữa.

Chị cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt anh:

– Trong 12 năm đó… em cũng không còn là người phụ nữ mà anh nghĩ.

Anh Thành bàng hoàng. Chị tiếp:

– Anh tưởng em không biết mệt mỏi sao? Anh tưởng em không có quyền lựa chọn sao? Em im lặng… không phải vì em ngu ngốc hay yêu anh đến mù quáng. Mà vì em biết một điều: ngày anh quay về, anh sẽ không còn chỗ để đứng trong cuộc đời em nữa.

Anh cảm giác như đất dưới chân sụp xuống.

– Em… em nói vậy nghĩa là gì?

– Em ở lại, nhưng trái tim em đã đi chỗ khác từ lâu rồi.

Anh Thành muốn hỏi “đi đâu?”, nhưng cổ họng như bị bóp nghẹt. Anh nhìn vợ mình – người phụ nữ mà anh từng tin là sẽ mãi mãi đứng một chỗ chờ anh quay về – bỗng trở nên xa lạ.

– Hạnh… em có người khác?

Chị không trả lời ngay. Ánh mắt chị trầm xuống, không phải xấu hổ, mà là như đang nhớ lại điều gì đó rất sâu.

– Em chưa ngoại tình. Nhưng em đã chọn một con đường mà anh không ngờ đến. Một điều khiến anh… mất nhiều hơn những gì anh tưởng.

Anh Thành toát mồ hôi lạnh.

– Là… điều gì?

Chị Hạnh bước tới gần, nói khẽ:

– Ngày anh ngã xuống… không phải em là người đầu tiên bệnh viện gọi đâu.

Câu nói ấy khiến anh dựng người, mắt mở lớn kinh hãi.

Ai? Và vì sao?
Chị Hạnh đã chuẩn bị điều gì trong suốt 12 năm im lặng ấy?

Anh Thành mím môi, hơi thở tắc lại. Ai có thể được bệnh viện gọi trước vợ hợp pháp? Điều đó chỉ xảy ra khi…

Chị Hạnh nhìn thấy sự hoảng loạn trong mắt anh, nhưng chị vẫn bình thản:

– Anh có nhớ năm năm trước, anh ký giấy ủy quyền cấp cứu không?

Anh chớp mắt. Trí nhớ mờ dần vì bệnh tật, nhưng hình ảnh mơ hồ hiện về. Một tối sau khi cãi nhau với nhân tình, anh say xỉn và ký bừa vào tập hồ sơ mà không đọc kỹ. Anh chỉ nhớ mình đã điền tên ai đó để “đỡ phiền Hạnh”.

Chị nói tiếp:

– Người anh ghi tên… không phải em. Cũng không phải bất kỳ người phụ nữ nào anh từng qua lại. Là con gái lớn của chúng ta.

Anh sững người.

– Con… sao lại…?

– Vì lúc đó em đã nói với con tất cả. Không phải để con ghét anh, mà để con hiểu vì sao mẹ không ly hôn. Con biết hết. Và con đưa ra quyết định: “Nếu ba bị gì, cứ để con lo. Mẹ chịu đủ rồi.”

Anh Thành nghẹn lại như bị ai bóp cổ.

– Con gái… biết hết?

– Từng hình ảnh, từng đoạn tin nhắn, từng lời bố nói với người khác. Nó biết toàn bộ. Nó trưởng thành hơn anh nghĩ nhiều lắm.

Chị ngồi xuống, giọng dịu nhưng buồn:

– Anh có biết đau nhất là gì không? Không phải em đau… mà là con đau. Nó nhìn mẹ im lặng, nhìn ba thay đổi, nhưng nó vẫn cố giữ nhà này nguyên vẹn cho em. Suốt 12 năm, người im lặng không chỉ có em.

Nước mắt anh Thành trào ra, nóng rát. Anh từng nghĩ chị nhu nhược, con cái còn nhỏ, chẳng ai rời bỏ được anh. Nhưng hóa ra, người bị bỏ lại… là anh.

Chị kể tiếp, giọng đều:

– Trong suốt 12 năm, em đi học thêm nghề, tự gây dựng công việc riêng. Tài chính của em và các con hoàn toàn độc lập. Em không cần dựa vào anh nữa.

– Em vẫn chăm sóc anh, vì nghĩa vợ chồng, và vì con muốn em làm vậy. Nhưng không có nghĩa đời em xoay quanh anh.

Anh Thành run lên:

– Hạnh… em định bỏ anh?

Chị lắc đầu, ánh mắt buồn nhưng quyết đoán:

– Không. Anh nghĩ em chờ tới lúc anh bệnh mới đòi rời bỏ sao? Em đã rời đi… từ lâu rồi. Chỉ là anh không nhìn thấy.

Anh ú ớ:

– Nhưng… nếu anh khỏi bệnh… chúng ta có thể bắt đầu lại…

Chị mỉm cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy khiến anh như rơi xuống vực sâu:

– Anh hiểu nhầm rồi, Thành. Em chăm anh không phải để giữ anh. Mà để nói lời tạm biệt cho trọn nghĩa.

Anh bật khóc, cầu xin, bấu vào tay chị:

– Đừng bỏ anh… anh sẽ thay đổi… anh hứa…

Nhưng chị chỉ nhẹ nhàng gỡ tay anh ra:

– Em đã cho anh 12 năm để thay đổi. Còn giờ… anh giữ lời hứa đó cho người phụ nữ nào anh từng chọn thay em đi.

Cánh cửa phòng bệnh mở ra. Con gái lớn bước vào, mang theo túi cháo. Nó nhìn ba, ánh mắt không hằn thù, nhưng lạnh và xa như một người xa lạ.

– Mẹ, để con trông ba. Mẹ về nghỉ đi.

Chị đứng dậy, đặt tay lên vai con. Trước khi rời phòng, chị quay lại nhìn anh một lần cuối:

– Điều anh đánh mất không phải em. Mà là gia đình yêu thương anh hơn bất kỳ ai.

Cánh cửa khép lại.

Anh Thành ngồi trên giường, thở dốc, hai tay run rẩy. Căn phòng im ắng đến mức anh nghe rõ tiếng tim mình đập… từng nhịp một, đau nhói.

Anh vẫn còn sống, nhưng mọi điều quan trọng trong đời… đã rời bỏ anh.

Related Posts

Con ốm cần tiền hết cách tôi tìm gặp chồng cũ, anh ne,m chiếc áo rách rồi đuổi tôi về, tôi kiểm tra thì ch..ế..t s;ững khi thấy…

Cơn mưa mùa hạ như trút nước, rơi ào ào xuống mái tôn căn phòng trọ cũ nát, nơi mẹ con tôi sống tạm bợ suốt gần…

Mẹ chỉ xin tiền về quê nhưng con gái viện đủ lý do để từ chối rồi c..ắt cả tiền chu cấp, nào ngờ mấy ngày sau

Bà Tư – 72 tuổi – sống một mình ở thành phố trong căn trọ nhỏ do con gái thuê giúp mỗi tháng.Từng là giáo viên, sống…

Vì thương con lấy chồng vất vả, tôi và ông xã bàn nhau cho con gái 2 tỷ làm của hồi môn, đủ để con mua một căn chung cư tiện nghi, ai ngờ biến cố cũng đến từ đây vợ chồng tôi mới rõ bộ mặt con rể

Tôi và ông xã đều là công chức về hưu, sống an nhàn trong căn nhà nhỏ ở quận Bình Thạnh. Của ăn của để không nhiều…

tìm thấy hóa đơn ph;/ẫu thuật nâng m-ông hết 200 triệu ở bên trong túi quần jean của chồng tôi, tôi tức giận định cầm ngay ra phòng khách chất vấn chồng thì điện thoại của anh có tin nhắn đến

Tôi – Lan – 31 tuổi, làm kế toán. Chồng tôi – Quốc – 35 tuổi, lái xe cho công ty du lịch. Chúng tôi cưới nhau…

Thấy con gái vất vả trả góp tiền nhà, tôi định cho nó 400 triệu để san sẻ gánh nặng. Nhưng ngay ngày bàn giao nhà, khi nhìn thấy chiếc áo rách của con rể, tôi đột ngột đổi ý

“Ngày mai mẹ sẽ chuyển cho con 400 triệu, coi như của hồi môn, để vợ chồng con bớt gánh nặng trả góp căn nhà mới.” –…

Tì;/nh nhâ-n của chồng đến tận nhà đòi ᴄạᴏ đầᴜ ɴɢườɪ ᴠợ đᴀɴɢ ᴍᴀɴɢ ᴛʜᴀɪ, nhưng chính thất cũng không phải dạng vừa

Cả xóm chiều hôm đó náo loạn khi Lan, bụng mang bầu bảy tháng, đang ngồi gọt trái cây thì Hà—tình nhân của chồng cô—đùng đùng kéo đến cùng…