Hương đặt bó rau tươi cuối cùng lên quầy bếp, ánh mắt M/ệt mỏi nhìn đồng hồ đã hơn 9 giờ tối. Tầng bốn của tòa chung cư cũ kỹ vùng ngoại ô Hà Nội hôm nay như im ắng một cách khác thường. Thảo, cô con gái sáu tuổi, vẫn đang ngồi lặng lẽ vẽ tranh bên chiếc bàn nhỏ gần ban công, nơi có tấm rèm trắng dài buông thõng.

“Mẹ, hôm nay con không muốn ngủ trong phòng.” Thảo cất tiếng, giọng nhỏ xíu như s/ợ điều gì đó sẽ nghe thấy. Hương vừa rửa tay vừa đáp hờ hững: “Lại nữa à, Thảo? Con biết rõ là con cần phải ngủ đúng giờ.” “Nhưng con nghe thấy tiếng thở sau rèm, ngay cả khi mẹ không ở đó.” Hương quay lại, nhíu mày nhìn con. “Thảo, nhà mình ở tầng bốn, ai mà có thể đứng sau rèm chứ? Chắc là gió thôi, đừng tưởng tượng nữa con yêu.”
Thảo cúi mặt xuống bức vẽ, trên giấy lại là hình một căn phòng, cửa sổ có rèm trắng và một bóng người nhòe mờ đứng im lìm sau lớp vải. Hương thở dài, lau tay rồi bước tới. “Nghe mẹ này, con cần nghỉ ngơi, ngày mai con còn đi học, giường con sạch sẽ, gối thơm, không có gì phải lo cả. Mẹ hứa.” Thảo khẽ lắc đầu, mắt vẫn không rời bức rèm. “Mẹ không nghe thấy nhưng con nghe thấy. Tiếng thở như người đang cúi sát vào mặt con, như vậy nè.” Cô bé ghé sát mặt mình vào mẹ, thở một hơi dài rồi thì thầm: “Nhẹ lắm nhưng rất gần.” Hương rùng mình nhưng cố giữ bình tĩnh. “Thôi nào Thảo, không phải m/a qu/ỷ gì đâu, con đang tưởng tượng thôi.”
Tuy vậy, khi đưa Thảo vào phòng ngủ, chính Hương cũng thấy có chút gì là lạ, tấm rèm cửa khẽ lay, dù cửa kính đã đóng kín. Cô vội kiểm tra khung cửa, ổ khóa và cả g/ầm giường, tất cả đều bình thường. “Nếu mẹ ngủ với con một lát thì sao?” Hương đề nghị, hy vọng có thể trấn an cô bé. Thảo gật đầu, mắt vẫn không rời khỏi góc phòng.
Đồng hồ điểm 12 giờ 43. Hương choàng tỉnh khi nghe tiếng h/ét thất thanh vang lên trong bóng tối. “A a a a a a a! Mẹ ơi! Mẹ ơi!” Thảo gào lên như bị x/é toạc bởi nỗi k/inh hoàng. Hương bật dậy, tim đập mạnh, lao ra khỏi giường chạy vào phòng con. Thảo đang co rúm lại trong chăn, gương mặt tái nhợt, ánh mắt hoảng loạn. Cô bé chỉ tay ra phía tấm rèm cửa. “Con thấy h/ắn, h/ắn đứng đó! h/ắn nhìn con!” Hương lao đến kéo tấm rèm ra, ánh đèn đường chiếu vào làm chói mắt, không có gì ngoài tấm kính im lặng. “Không có ai hết, Thảo!” Hương nói lớn hơn mức cần thiết, như thể đang cố át đi sự r/un s/ợ trong chính mình. “Không có ai cả, mẹ đã khóa cửa kiểm tra kỹ rồi.” Nhưng Thảo chỉ biết lắc đầu liên tục, giọng lạc đi vì s/ợ. “Con còn thấy rõ mà. h/ắn cao, đứng ngay sau rèm, h/ắn không nhúc nhích, chỉ thở và nhìn con thôi.” Hương ôm chặt lấy con gái, cảm nhận từng tiếng nấc rời rạc, tim cô đập thình thịch, mắt nhìn chằm chằm về phía cửa sổ. Lần đầu tiên cô không thể chối bỏ cảm giác rằng có điều gì đó không đúng.
Sáng hôm sau, Thảo không chịu rời khỏi phòng khách. “Con không muốn vô đó nữa đâu, con muốn ngủ ở sofa, ở đó an toàn hơn.” Hương M/ệt mỏi xoa trán. Cô đã thức trắng gần cả đêm, ngồi canh con gái, mắt không rời cửa sổ phòng ngủ.
Bà Hằng, một người hàng xóm già khoảng 60, tóc bạc cắt gọn, sống cùng tầng, gõ cửa vào lúc gần 10 giờ. “Chào cháu Hương. Tối qua cô nghe có tiếng la h/ét. Có chuyện gì vậy?” Hương miễn cưỡng kể sơ về cơn ác mộng của Thảo. Bà Hằng cau mày rồi nói khẽ: “Thật ra vài hôm nay cô cũng thấy lạ. Đèn hành lang sáng bất chợt lúc nửa đêm, có cả tiếng bước chân đi lại, nhưng mỗi lần cô mở cửa nhìn thì chẳng có ai.” Hương thoáng rùng mình, cô định nói gì đó nhưng rồi lại lắc đầu, chắc chỉ là trùng hợp. “Tòa nhà này cũ rồi, điện chập chờn suốt.” Bà Hằng chép miệng: “Có thể, nhưng cháu nên để ý, có mấy thằng đàn ông trẻ ở tầng ba, tụi nó hay nhìn chằm chằm không lịch sự.” Hương cảm ơn rồi tiễn bà ra về. Trong đầu cô b/ắt đầu có một vết rạn mơ hồ, nơi lí luận không còn lấp kín được nỗi lo.
Đêm thứ hai, Hương cố dỗ Thảo ngủ bằng giọng kể chuyện nhẹ nhàng, nhưng Thảo chỉ nằm nhìn chằm chằm trần nhà. “Mẹ, nếu con c///hết rồi, mẹ có biết không?” Hương giật mình. “Thảo, sao con lại nói thế?” “Con nghĩ nếu con c///hết mẹ sẽ không biết, vì h/ắn sẽ lôi con đi qua rèm rồi, mẹ sẽ nghĩ con trốn học hoặc giận dỗi.” Hương ôm con vào lòng, nỗi đau thắt chặt. “Đừng nói vậy, con không đi đâu hết, mẹ ở đây với con.” Thảo nhắm mắt lại thì thầm: “Nhưng mẹ không tin.”
Khoảng 3 giờ sáng, Hương tỉnh giấc vì tiếng cọt kẹt rất khẽ. Cô lắng nghe tiếng rèm lay hay tiếng sàn gỗ co rút. Cô đứng dậy lần mò ra hành lang. Thảo ngủ trên sofa co ro nhưng yên bình. Hương quay sang phòng ngủ, nhẹ đẩy cửa. Rèm không lay nhưng khi cô bước lại gần có cái gì đó như một làn hơi mỏng nhẹ vẫn còn phảng phất. Cô lùi lại, tim đập nhanh. “Mình đang M/ệt quá rồi.” Cô tự nhủ mình tưởng tượng. Cô lấy ghế chặn cửa phòng lại rồi nằm cạnh Thảo. Nhưng cả đêm cô không chợp mắt.
Ngày thứ ba, Thảo gần như không nói một lời. Cô bé chỉ ngồi hoặc vẽ và trong tranh là cùng một bóng người cao im lìm đứng ngay sau rèm. Hương bực dọc. “Thảo, con cần ngừng vẽ những thứ đó lại, nó không có thật, con chỉ làm mẹ thêm lo thôi.” Thảo không phản ứng, chỉ đưa ngón tay trỏ lên miệng, ra hiệu im lặng. Rồi cô bé viết nguệch ngoạc lên giấy: “h/ắn nghe được.” Hương cảm thấy như vừa bị ai đó b//óp mạnh tim. Trong một giây, cả không khí quanh cô như đông cứng lại.
Tối hôm đó cô gặp Tuấn, một người hàng xóm tầng hai là sinh viên kỹ thuật điện tử. Anh ta hay giúp người trong khu lắp đèn, chỉnh sửa tivi. “Hương, dạo này cháu có thấy mạng wifi nhà mình yếu không? Có vẻ như có ai đó dùng bộ định tuyến để phát tín hiệu lạ. Hôm trước anh kiểm tra tín hiệu chung cư, thấy có nhiễu trên tần số lạ.” Hương thoáng chột dạ: “Ý anh là có ai đó theo dõi?” Tuấn cười nhạt: “Cũng chưa chắc, nhưng nếu em thấy gì bất thường, anh có thể giúp kiểm tra thiết bị. Kỹ thuật bây giờ dễ giấu lắm.” Hương gật đầu. Tối đó, cô ngồi lì trước màn hình máy tính, kiểm tra từng cài đặt camera an ninh cũ kỹ đặt ngoài hành lang, nhưng chẳng có gì.
Đêm thứ tư, Thảo không chịu vào phòng. “Con không muốn bị h/ắn nhìn nữa. h/ắn ở đó, mẹ không thấy nhưng h/ắn không đi.” Hương đành trải nệm dưới sàn phòng khách. Cô kéo rèm cửa sổ phòng khách lại và lần đầu tiên cô cảm thấy lạnh gáy khi tấm vải trắng khẽ r/ung. Dù không có gió, Thảo lẩm bẩm trong cơn ngái ngủ: “Đêm nay h/ắn sẽ lại nhìn.” Hương ôm con chặt hơn. Đôi mắt cô mở trừng nhìn bóng rèm lay động và chờ đợi cơn ác mộng chưa đến.
Sáng hôm sau, Thảo không nói, không cười. Cô bé chỉ ngồi một mình trong góc phòng khách, cầm cây bút chì màu đen và vẽ những hình người không có mặt. Hương bước vào với bữa sáng trên khay, cố gắng giữ giọng nhẹ nhàng: “Thảo, ăn chút gì đi con. Mẹ làm bánh nướng như con thích đây.” Thảo không đáp, ánh mắt cô bé trống rỗng như thể đang nhìn xuyên qua mẹ mình. Hương đặt khay xuống, ngồi xuống trước mặt con. “Thảo, con nghe mẹ nói chứ?” Cuối cùng Thảo chỉ nói một câu rất khẽ: “Mẹ không tin.” Hương chợt thấy cổ họng nghẹn lại. “Không phải không tin, chỉ là mẹ M/ệt cũng như con, có thể chúng ta đều đang quá tưởng tượng.” “Không!” Thảo đáp ngay. “Con không tưởng tượng.” Hương giận không chỉ vì câu trả lời mà vì chính bản thân mình. Ba đêm liền không ngủ, lo âu mơ hồ giữa thật giả. Cô thấy mình như kẻ đang trượt dần khỏi thực tại. “Con không ngủ phòng nữa đâu.” Thảo nói. “Con ngủ ngoài này, trên sofa, ở đây ít hơi thở hơn.” Hương gắt lên: “Đủ rồi đấy! Con đang làm quá lên rồi đấy, Thảo! Cái gì mà ít hơi thở hơn?” Thảo giật mình, rụt vai lại. Trong ánh mắt bé con là sự s/ợ hãi, nhưng không phải s/ợ bóng tối mà s/ợ chính mẹ mình. Hương thấy tim mình thắt lại. “xi/n l/ỗi.” Cô khẽ nói. Nhưng Thảo đã quay mặt đi.
Tối hôm đó, Thảo nhất quyết cuộn tròn trên sofa, ôm gối, không rời mắt khỏi cửa sổ. Hương bước tới kéo rèm lại, ngón tay cô lướt qua mép vải, nó lạnh như vừa bị ai chạm vào. “Mẹ nghĩ chúng ta cần đổi phòng con, đưa giường ra đây, đặt cạnh sofa.” “Không, con không muốn giường nữa.” “Sao lại không? Đó là chỗ ấm áp nhất mà mẹ chuẩn bị cho con.” Thảo nhìn mẹ, ánh mắt lạ lẫm: “Mẹ nói vậy nhưng mẹ không biết vì mẹ chưa bao giờ thấy h/ắn.” Hương không đáp lại được. Cô thấy mình đang đối diện với một thứ không thể lí giải: không phải m/a qu/ỷ, không phải kẻ đột nhập, mà là sự đổ vỡ từ từ trong tâm hồn đứa trẻ.

Sáng sớm hôm sau, Hương đem một ít tranh vẽ của Thảo xuống đưa cho bà Ngọc, người hàng xóm tầng dưới. Bà đã già, sống một mình với mèo trắng. “Bà Ngọc, cháu không biết phải làm gì nữa. Thảo cứ vẽ hoài cái hình này. Mấy bức này bà xem đi.” Hương đưa ra một sấp giấy. Bà Ngọc ngắm nghía rồi nheo mắt: “Đây là người đàn ông đứng sau rèm.” “Vâng. Lúc nào cũng là cái bóng đó. Cháu có nghĩ là Thảo bị ai dọa thật không? Cô bé không phải kiểu tưởng tượng quá mức đúng không?” Hương lưỡng lự: “Cháu không biết nữa. Mấy hôm nay cháu cũng b/ắt đầu mơ hồ. Rèm cửa khẽ lay, không khí lạnh hơn như có người quan sát.” Bà Ngọc hạ thấp giọng: “Tuần trước cô thấy đèn hành lang bật lên lúc gần 3 giờ sáng, có tiếng bước chân chậm rãi, không như người chạy trốn mà như ai đó đang đi thong thả, chậm đến r/ợn người. Khi cô mở hé cửa nhìn, chỉ thấy bóng đèn nhấp nháy và yên lặng tuyệt đối.” Hương nắm chặt tay: “Cháu sẽ kiểm tra lại camera.”
Buổi trưa, Hương lục lại tài khoản camera hành lang. Hệ thống này được cô lắp đặt từ hai năm trước, sau một lần bị trộm vặt. Màn hình hiện lên loạt clip mờ, đèn hành lang chớp tắt, bóng ai đó thoáng qua rất nhanh nhưng không rõ mặt, cũng không có hình người nào đứng ở cửa căn hộ mình. Hương mở thêm camera cầu thang, vẫn không có gì, cô M/ệt mỏi ngả người xuống ghế, đầu óc quay cuồng.
Điện thoại báo tin nh/ắn. “Tuấn, Hương, đêm qua có ai đi lại ngoài hành lang tầm 3 giờ sáng, anh cũng thức. Có vẻ camera em đặt không ghi lại rõ. Em có cần anh kiểm tra kỹ hơn không?” Hương gõ nhanh: “Cảm ơn. Có thể. Thảo vẫn hoảng s/ợ. Em không biết còn bám vào đâu nữa.”
Chiều hôm đó Thảo bị giáo viên gọi điện về vì lặng lẽ suốt buổi không giao tiếp với bạn, chỉ vẽ những hình kỳ dị. Cô giáo Trần Ánh, một người phụ nữ hiền hậu khoảng 30, nói qua điện thoại: “Hương, em biết là con bé rất thông minh, nhưng mấy ngày gần đây Thảo cứ lặp lại một điều: ‘Không ai tin cháu, nhưng h/ắn có thật.’ Em nên xem x/ét đưa bé đến chuyên viên tâm lý.” Hương thở dài: “Vâng, em sẽ tính.” “Nhưng Thảo không bịa đâu, Ánh. Em… em nghĩ con bé thực sự s/ợ hãi điều gì đó. Vậy em phải là người đầu tiên tin con bé. Trẻ con không biết nói dối nỗi s/ợ thật.” Hương cúp máy, nước mắt trào ra.
Đêm thứ năm, Thảo ngồi sát vào tường ôm gối. Hương bật tất cả đèn trong phòng khách, kiểm tra từng cửa, từng ổ khóa. “Mẹ sẽ ở đây với con cả đêm, không ai có thể làm gì con hết.” “Nhưng h/ắn không vào từ cửa, mẹ ạ.” Thảo thì thầm. “h/ắn đã ở trong rồi.” Hương đứng khựng lại: “Con nói gì?” “h/ắn không chui vào, h/ắn ở đây luôn luôn ngay sau lớp rèm.” Hương quay nhìn tấm rèm trắng, cô chợt thấy lần đầu tiên nó không còn là vật vô tri mà giống như một cánh cửa mỏng manh, ngăn cách giữa cô và một điều gì đó vô hình nhưng đang chờ đợi.
Sáng hôm sau, bà Ngọc mang một ít bánh gối lên. Con mèo trắng đi theo, kêu meo meo dưới chân Thảo. Cô nghĩ con bé nên có không khí mới. “Sao cháu không gửi Thảo đến nhà cô tối nay? Con mèo trắng thích trẻ con mà. Cô ở một mình cũng buồn.” Hương đắn đo rồi gật đầu. “Có lẽ cũng nên thử. Cháu sẽ dọn dẹp lại phòng Thảo tối nay.” Thảo nắm tay mẹ: “Con không muốn xa mẹ.” Hương cúi xuống ôm lấy con: “Chỉ một đêm thôi. Mẹ cần dọn dẹp, con sẽ ở ngay dưới với bà Ngọc và con mèo trắng.” Thảo rụt rè gật đầu, nhưng trước khi đi, cô bé dán một mảnh giấy nhỏ lên rèm cửa viết: “Mẹ ơi, đừng để h/ắn lừa mẹ.” Hương nhìn tờ giấy r/un rẩy như chính tay cô đang viết nó.
Tối, căn hộ tầng bốn trống trải lạ lùng khi không có tiếng chân Thảo. Hương mở toang cửa phòng con, cô bước vào, cảm giác r/ợn người dần. Cô bước lại tấm rèm. Lần đầu tiên cô ghé sát tai vào vải. Trong khoảnh khắc yên tĩnh tuyệt đối, Hương nghe thấy một điều: một tiếng thở chậm dài. Ngay sau lớp vải trắng, căn hộ bỗng trở nên quá yên tĩnh khi vắng Thảo. Hương vừa lau bụi vừa liếc nhìn ra cửa sổ phòng con. Tấm rèm trắng vẫn buông thõng như mọi hôm, nhưng giờ nó mang cảm giác đe dọa hơn là che ch/ắn. Cô bước lại gần, tấm giấy Thảo để lại vẫn còn dán trên vải. “Mẹ ơi, đừng để h/ắn lừa mẹ.” Hương tháo nó xuống, gấp gọn lại bỏ vào túi áo, một phần vì xúc động, một phần vì s/ợ để lại sẽ gọi mời điều gì đó không nên.
Cô quyết định lôi hộp đồ cũ dưới giường ra kiểm tra. Đã lâu rồi cô chưa đụng đến đống này, toàn giấy tờ từ thời Thảo còn sơ sinh, hóa đơn cũ, vài món đồ chơi vỡ. Trong lúc lật tìm, có một vật rơi ra: một tập giấy được kẹp ghim. Hương mở ra, đó là loạt ảnh in từ camera hành lang, loại ảnh cô từng nhờ công ty lắp đặt gửi lại mỗi tháng. Một bức ảnh làm cô dừng lại, căn phòng mờ, ánh sáng yếu, rèm cửa hơi lệch, nhưng rõ ràng trong khung hình là một bóng người đàn ông đứng sau lớp rèm, rất mờ nhưng không thể nhầm lẫn. Hương cảm thấy cả da đầu tê dại. Cô bật dậy, rút điện thoại, gọi đến công ty bảo mật từng lắp camera, An ninh Toàn Cầu. “Xin chào, tôi là Hương. Tôi từng sử dụng dịch vụ của công ty, camera hành lang vào phòng ngủ, lắp từ hơn một năm trước. Tôi muốn hỏi về kỹ thuật viên từng đến lắp thiết bị ở căn hộ tôi. Họ tên anh ta là Dũng, họ gì tôi không nhớ.” Người ở tổng đài tra soát một lúc, giọng anh ta trầm xuống. “Vâng, thưa cô Hương. Kỹ thuật viên tên Dũng nhưng anh ấy đã bị công ty cho nghỉ việc khoảng 6 tháng trước.” “Lý do?” Hương hỏi, giọng căng ra như dây đàn. “Chúng tôi không được phép cung cấp chi tiết nhưng liên quan đến một số hành vi không minh bạch trong việc lắp đặt thiết bị theo dõi, cô nên kiểm tra lại toàn bộ hệ thống.” Hương nắm chặt điện thoại, tim như bị bàn tay vô hình b//óp chặt.
Buổi tối Thảo vẫn đang ở nhà bà Ngọc. Con mèo trắng quấn quýt lấy bé như một vệ sĩ nhỏ. Bà Ngọc ngồi cùng Thảo trên ghế sofa, bật đèn sáng. “Con thấy ở đây ổn hơn không?” Thảo. Thảo khẽ gật. “Ở đây không có tiếng bước chân ban đêm, còn căn hộ con…” Bà Ngọc hỏi nhẹ. Thảo quay đi thì thầm: “h/ắn không thích ánh sáng nên chỉ đứng sau rèm khi đèn tắt.” Bà Ngọc nuốt khan: “h/ắn là ai vậy?” Thảo cúi xuống vẽ nguệch ngoạc bằng bút chì, hình người lặng lẽ không mặt đứng ngay sát mép rèm cửa.
Hương không ngủ được, cô mở lại máy tính, soi từng đoạn video hành lang. Lần này cô phóng to các khung hình, tua đi tua lại, tìm từng chuyển động bất thường. Một đoạn khiến cô khựng lại. Camera ghi hình ngày 17 tháng trước, khoảng 2:14 sáng, có một bóng người thoáng qua cuối hành lang, bước đi rất nhẹ, gần như lướt nhưng rõ ràng có hình dáng đàn ông. Hương lập tức lưu lại đoạn đó, đánh dấu.
Sáng hôm sau, cô gõ cửa nhà bà Ngọc. “Bà ơi, cháu xin phép đưa Thảo về, cháu vừa phát hiện ra điều rất quan trọng.” Bà Ngọc mở cửa, cô bé ngủ yên cả đêm. “Nhưng có một điều lạ,” Hương cau mày. “Lạ gì ạ?” “Khoảng 3 giờ sáng, con mèo trắng cứ đứng rít lên, lông dựng cả người. Nó nhìn chằm chằm vào tường phía cửa sổ. Cô chưa từng thấy nó làm thế.” Thảo bước ra từ trong phòng, ánh mắt tỉnh táo hơn mọi hôm: “Con không thấy h/ắn, nhưng con nghe tiếng chân đi trên trần nhà. Nhẹ thôi, như đang tìm đường xuống.” Hương ôm con thật chặt, cô hít sâu, quyết định phải kiểm tra toàn bộ căn hộ.
Trưa hôm đó, cô gọi Tuấn, sinh viên kỹ thuật tầng hai. “Tuấn, anh có thể kiểm tra giúp em hệ thống camera và mạch điện trong nhà không? Em có cảm giác có thứ gì đó đang theo dõi em và Thảo.” Tuấn đến ngay, tay cầm laptop, mắt nhìn sắc sảo. “Cho anh xem ổ nguồn camera em lắp trước.” Hương dẫn anh đến góc phòng nơi đặt hộp kết nối ẩn sau kệ sách. Tuấn gỡ nắp, nhíu mày: “Có một mạch phụ gắn thêm. Đây không phải do công ty làm, có vẻ ai đó lắp thêm một thiết bị phát tín hiệu riêng.” Hương thở gấp: “Là Dũng! h/ắn đã lắp thứ gì đó ngoài hợp đồng. Em cho anh mượn cái USB hoặc ổ cứng lưu clip nhé. Anh muốn phân tích dữ liệu bị rò.”
Chiều muộn, Tuấn quay lại, gương mặt anh căng thẳng. “Hương, chuyện này nghiêm trọng hơn em nghĩ.” Hương mở cửa, loạng choạng vì mất ngủ và hoảng loạn. “Anh nói đi.” “Trong dữ liệu camera có dấu hiệu chỉnh sửa, nhưng có một đoạn clip anh khôi phục được. Tối ngày 12 tháng trước, có một người đàn ông đứng sau rèm phòng Thảo, lúc bé đang ngủ.” Hương suýt đánh rơi ly nước. “Anh có thể nhận diện rõ mặt h/ắn không?” “Không. Ánh sáng quá yếu nhưng hình dáng cao, mặc áo khoác đen, đứng yên gần 10 phút, không nhúc nhích, như một tượng đá. Nhưng khi Thảo trở mình, h/ắn thụt nhẹ ra sau, như thể không muốn bị nhìn thấy.” Hương không thở nổi. “Trời ơi!” Tuấn gật đầu. “Anh nghĩ h/ắn không chỉ lắp camera mà có thể từng vào nhà.” Hương cắn môi đến bật máu: “Tôi sẽ báo công an.”
Tối đó, Thảo không chịu vào phòng, Hương không ép. Hai mẹ con cùng ngủ ở sofa, đèn sáng. Thảo thì thầm: “Mẹ, nếu h/ắn đến nữa, mẹ đừng nhìn vào mắt h/ắn.” “Vì sao con?” “Vì nếu mẹ nhìn, h/ắn sẽ biết mẹ đã thấy và mẹ sẽ không thoát.” Hương không trả lời, cô nắm tay con gái, trong lòng chỉ còn một suy nghĩ, phải lôi h/ắn ra ánh sáng, dù phải đánh đổi mọi thứ.
Hương ngồi từ trong căn phòng khách đầy ánh sáng nhưng lạnh lẽo. Thảo đang ngủ, co dò như chú mèo nhỏ. Rèm vẫn được buộc sang một bên, cửa sổ mở hé cho thoáng, nhưng không khí không dễ thở hơn. Nó chỉ càng làm cho Hương cảm thấy mình đang phơi bày căn hộ cho ai đó hay thứ gì đó. Điện thoại đổ chuông. “Tuấn, Hương, anh tìm được thêm một chi tiết từ đoạn clip đêm 12, không rõ mặt nhưng có thể nhận dạng qua dáng đứng. Có một đặc điểm lạ.” “Lạ gì cơ?” Hương hỏi, tay nắm điện thoại. “Cái bóng đó đứng rất thẳng, hai vai cao bất thường như mặc áo có lớp lót dày vai, kiểu áo khoác công nhân. Và còn một chi tiết khác, cổ tay trái h/ắn có cái gì giống như dây đeo ID dạng thẻ kỹ thuật viên.” Tim Hương đập thình thịch. “Dũng?” “Anh nghĩ vậy, có thể h/ắn không chỉ lắp thiết bị lén mà còn vào nhà lúc em và Thảo ngủ.” Hương thấy ói mửa dâng lên, cô tựa lưng vào tường, mặt tái đi. “Anh Tuấn, nếu h/ắn từng ở trong nhà này thì h/ắn có thể biết mọi thứ.” Tuấn im lặng vài giây rồi đáp: “Mọi thứ từ khi em ngủ đến cách em khóa cửa, nếu thiết bị h/ắn cài có mic, thì cả cuộc trò chuyện của em với Thảo h/ắn đều nghe được.” Hương rút điện thoại ra khỏi tai, ném lên sofa như cầm phải than bỏng.
Buổi chiều, Thảo loay hoay với hộp đồ cũ mà Hương chưa dọn hết. Cô bé kéo ra một hộp nhựa nắp đỏ, lật tung mọi thứ trong đó. “Mẹ, cái này là gì nè?” Hương quay lại, giữa đống hóa đơn và giấy tờ, Thảo cầm một tấm ảnh in khổ A4 đã ngả màu. Hương giật lấy, nhìn kỹ. Bức ảnh in từ camera không có gì đặc biệt lúc đầu, nhưng khi nhìn lâu hơn, cô thấy rõ bóng một người đàn ông lờ mờ đứng sau tấm rèm. Cái bóng có hình dạng mơ hồ như một bóng ma nhưng chân thực đến nghẹt thở. Hương lùi lại, mắt mở lớn. “Bức ảnh này không thể nào!” Thảo nhìn mẹ: “Đó là h/ắn. Mẹ thấy chưa?” Hương ngồi phịch xuống sàn, hai tay ôm đầu. Cô nhớ lại từng lần Thảo nói, từng lần cô gạt đi như một trò tưởng tượng. Cô lập tức gọi lại cho An ninh Toàn Cầu, yêu cầu gặp người phụ trách kỹ thuật cũ. “Chúng tôi không thể chia sẻ nhiều thông tin nhưng đúng là Dũng đã từng lắp đặt hệ thống camera tại địa chỉ của cô. Đúng hơn hai năm trước, anh ta bị công ty sa thải vì hành vi xâm phạm quyền riêng tư của khách hàng.” “Anh ta đã từng bị kiện chưa?” Hương hỏi. “Chúng tôi đã chuyển hồ sơ cho cơ quan chức năng, nhưng vì thiếu bằng chứng cụ thể từ nạn nhân nên vụ việc không đi xa. Nhưng cô, nếu cô có gì trong tay, xin hãy cung cấp.” Hương cúp máy, mắt nhìn trừng trừng vào tấm ảnh, cô quyết định sao chép toàn bộ clip camera kèm bức ảnh gửi đến đồn công an khu vực.
Ngày hôm sau, Thanh tra Phúc, một người đàn ông khoảng ngoài 40 với ánh mắt nghiêm nghị và M/ệt mỏi, đến nhà cô. “Cô Hương, chúng tôi đã nhận được tài liệu cô gửi. Để xác nhận, cô nghi ngờ mình và con gái bị theo dõi, thậm chí xâm nhập nhà trái phép bởi người tên Dũng?” Hương gật đầu, tay vẫn nắm chặt lấy Thảo lúc này đã b/ắt đầu r/un lên khi thấy người lạ. “Anh ta từng là kỹ thuật viên lắp camera. Tôi có bằng chứng video, ảnh và lời kể của con gái tôi. Xin hãy điều tra.” Thanh tra Phúc nhìn bức ảnh. “Chúng tôi sẽ xử lý theo quy trình, nhưng nói thật không dễ gì b/ắt người chỉ với hình bóng mờ. Trừ khi…” Ông dừng lại. “Trừ khi sao?” Hương hỏi gấp. “Trừ khi chúng tôi tìm được bằng chứng xác thực về thiết bị nghe lén hoặc camera lén do Dũng để lại.”
Tối đó, Hương quyết định tháo toàn bộ rèm trong nhà. Thảo giật mình: “Mẹ làm gì vậy?” “Chúng ta sẽ không để h/ắn trốn sau gì nữa, không có chỗ cho bóng tối trong nhà mình.” Hương gỡ từng thanh rèm, từng đinh vít, từng móc gắn tường. Khi gỡ tấm rèm lớn ở phòng Thảo, cô phát hiện một lỗ nhỏ như đầu bút chì khoan từ phía ngoài khung cửa, đúng tầm mắt người lớn. Cô r/un rẩy thọc ngón tay vào, bên trong có vật gì cứng mỏng. Cô lấy nhíp cẩn thận gắp ra một camera siêu nhỏ. Cô nghẹn lại, miệng khô khốc. “Mẹ!” Thảo đứng ở cửa, “Con đã nói là h/ắn nhìn con mà.” Hương ôm lấy con nhưng mắt cô không còn nước để khóc.
Ngay hôm sau, công an đến thu thiết bị. Phúc quay lại cùng một đồng nghiệp, tay đeo găng kiểm tra tường. “Đây là loại camera siêu nhỏ, có thể truyền dữ liệu trực tiếp hoặc ghi lên thẻ nhớ. Gắn ở vị trí như vậy, chứng tỏ kẻ lắp rất chuyên nghiệp.” Hương hỏi: “h/ắn đã theo dõi bao lâu?” Phúc đáp: “Khó biết chính xác, nhưng có dấu vết oxy hóa chứng tỏ ít nhất đã ở đây vài tháng.” Hương cảm thấy da mình như bị kiến bò.
Trong lúc dọn dẹp hộp điện gần cửa sổ, Hương phát hiện một khe hở nhỏ phía sau nắp nhựa. Cô dùng đèn pin dọi vào, có một ống dẫn khí mini dẫn sâu vào tường. Cô báo ngay với Tuấn, anh đến ngay trong 15 phút, mang theo thiết bị dò. “Đây là ống thông khí dùng để giấu dây dẫn hoặc mic. Nó dẫn ra phía sau tòa nhà, có thể tới một tầng kỹ thuật nào đó.” Hương ngồi phịch xuống ghế: “h/ắn đã ở ngay đó, ngay ngoài tường này.” Thảo rúc vào lòng mẹ thì thầm: “Con đã nghe h/ắn thở từ đó.”
Đêm hôm đó, Hương không ngủ, cô ngồi ngay trước cửa sổ trống rèm, mắt không rời màn đêm. Thảo đã ngủ yên sau nhiều đêm vật vã, nhưng đôi môi bé vẫn mấp máy trong giấc mơ. Hương nhìn ra bầu trời Hà Nội, thành phố vẫn náo nhiệt ở xa, còn ở đây, căn hộ tầng bốn lạnh lẽo như một cái bẫy, một chiếc lồng có mắt giấu kín. “Dũng,” cô thì thầm, “nếu anh còn quanh đây, tôi thề sẽ lôi anh ra ánh sáng.”
Hương đứng giữa phòng nhìn trần nhà, tường, những khe hở vô nghĩa trước kia giờ đều mang vẻ gì đó đáng ngờ. Không còn nơi nào cô thấy an toàn nữa. Căn hộ từng là mái ấm giờ chẳng khác gì một cái hộp bị đục lỗ từ bên ngoài. Cô tháo hết rèm cửa, che lại gương, chặn mọi lỗ thông gió bằng vải ướt. Thảo chỉ im lặng nhìn mẹ làm tất cả, không hỏi, không nói, như thể chính con bé hiểu rằng mọi điều Hương đang làm đều không còn là điên rồ nữa mà là sinh tồn. Thảo ngồi vẽ, nét bút r/un nhẹ. Trong bức tranh là một cái đầu lấp ló sau lỗ tường, không có mắt, không có mũi, chỉ là khoảng tối đang nhìn.
Chiều hôm đó, Hương báo lại với Thanh tra Phúc về phát hiện ống dẫn khí và camera siêu nhỏ. Họ ghi nhận vụ việc, thu mẫu x/ét nghiệm, nhưng lời của Phúc khiến cô thêm bất an. “Chúng tôi chưa thể xác nhận hành vi đột nhập. Kỹ thuật viên có thể đã lắp thiết bị trong quá trình hợp pháp ban đầu rồi kích hoạt từ xa.” Hương trừng mắt: “Anh ta đã ghi hình con gái tôi trong khi bé ngủ. Đó là tội ác!” “Vâng,” Phúc đáp. “Nhưng nếu không có chứng cứ h/ắn từng trở lại căn hộ sau khi rời công ty, chúng tôi chưa thể truy tố.”
Đêm hôm đó, Thảo lại không ngủ. Cô bé đòi ra ghế sofa, cuộn tròn trong chăn. Hương nằm bên cạnh, ánh mắt thâm quầng M/ệt mỏi. “Thảo, con có thể nói với mẹ h/ắn có nói gì không?” Thảo gật nhẹ, nhưng không phải như mình đang nói, h/ắn thì thầm vào tai con. Khi con gần ngủ, h/ắn nói rất nhỏ: “Mẹ con không tin đâu. Mẹ không biết, nhưng ta biết mọi giấc mơ của con.” Hương cắn môi: “Con nghe tiếng đó bao nhiêu lần rồi?” “Con không đếm nữa. Ban đầu h/ắn chỉ thở rồi. h/ắn thì thầm. Có lần h/ắn kể tên bạn trong lớp con, h/ắn biết cả tên con thích gọi mèo là gì.” Hương nhìn con bàng hoàng: “Con chưa từng kể cho ai ngoài mẹ.” Thảo gật đầu: “Con nghĩ h/ắn đã nghe mọi thứ từ lâu rồi.”
Hương ngồi dậy, lôi laptop ra. Cô vào lại hệ thống dò từng đoạn clip cũ. Nhiều file đã bị xóa. Cô gửi một tin nh/ắn cho Tuấn: “Anh có thể phục hồi clip bị xóa không? Em cần biết Dũng đã cài gì trong hệ thống.” Tuấn trả lời sau vài phút: “Anh sẽ đến sáng mai có một phần mềm chuyên phục hồi trên thẻ nhớ và hệ điều hành cũ. Em giữ ổ cứng nguyên vẹn nhé.” Hương gật đầu một mình. Tối hôm đó cô rút hết phích cắm điện, dán giấy lên mắt các thiết bị có camera: tivi, máy tính bảng, điện thoại. Thảo giúp mẹ, không hỏi lý do. Khi Hương dán tấm cuối cùng, Thảo thì thầm: “Chúng ta cũng nên nói thầm luôn, mẹ ạ. h/ắn có thể nghe cả giọng con qua micro mà.”
Sáng hôm sau, Tuấn đến, anh mang theo laptop và một bộ thiết bị nhỏ như đồ nghề sửa đồng hồ. “Anh sẽ kiểm tra từ ổ chính của camera, có thể h/ắn đã cài phần mềm giám sát từ xa.” Hương dẫn anh vào phòng khách, nơi mọi thiết bị giờ đây đều bị băng dính che kín. Tuấn mở ổ cứng, nối dây. Một lúc sau anh khựng lại. “Hương, cô quay lại.” “Anh thấy gì?” Tuấn không nói, chỉ đưa laptop cho cô. Trên màn hình là loạt clip ngắn ghi hình Thảo khi đang ngủ, đang ngồi vẽ, đang thì thầm. Các đoạn được cắt rời, mỗi đoạn chỉ vài chục giây. Nhưng ánh sáng và góc quay rất đặc trưng – quay từ sau rèm. Một đoạn clip không có hình gì nhiều, chỉ có tiếng thở chậm sát micro. Đoạn khác, Thảo trở mình thì có tiếng bước chân nhẹ rời khỏi vị trí quay. Một đoạn nữa có tiếng cười rất khẽ, nam giới giống như đang kìm nén trong bóng tối. Hương cảm thấy máu đông lại trong mạch, cô rút máy tính khỏi tay Tuấn, lập tức gọi công an.
Thanh tra Phúc quay lại chiều hôm đó. Khi thấy đoạn clip, ông không nói gì trong gần một phút. “Chúng tôi cần đem tất cả thiết bị đi phân tích và có thể xin lệnh b/ắt Dũng nếu tìm được nơi ở hiện tại.” Hương hỏi, mắt không rời hình ảnh Thảo đang ngủ trong clip: “Liệu h/ắn còn đang xem tụi tôi không?” Phúc đáp thẳng: “Có khả năng.”
Tối đó, Hương gửi Thảo sang ngủ nhà bà Ngọc. Con mèo trắng vẫn như cũ, đi vòng quanh chân bé, như thể nó hiểu có điều gì đó đang đe dọa chủ nhân nhỏ của mình. Hương ở lại căn hộ một mình, cô khóa cửa, tắt hết đèn, chỉ bật đèn bếp để soi lờ mờ khắp hành lang. Trong tay cô là điện thoại đã quay sẵn, cô muốn thử giăng bẫy, hy vọng b/ắt được bất cứ dấu hiệu nào. Không có tiếng gì, không có chuyển động, chỉ ánh sáng vàng nhạt và bóng rèm không còn che được gì nữa. Cô bước vào phòng Thảo giờ trống trơn. Không rèm, không giường, nhưng sàn vẫn phát ra tiếng cọt kẹt mỗi khi đặt chân lên. Cô đứng yên, một tiếng “tách” nhẹ vang lên từ bếp. Hương quay ngoắt người, tim đập mạnh, tiếng động nhỏ đến mức cô nghi ngờ chính mình, nhưng rồi một tiếng mở cửa cực nhẹ phát ra từ phía cửa sau, dẫn ra cầu thang kỹ thuật mà cô hiếm khi dùng. Cô tiến lại gần, tay r/un, cô đặt ngón tay lên nắm cửa, cánh cửa hé ra một khe nhỏ. Không có ai, không tiếng động. Hương lùi lại, đóng cửa, cài then. Nhưng khi quay lại, USB nằm giữa sàn nhà. Cô quỳ xuống cầm lấy. Không có nhãn mác, không bọc, chỉ là một chiếc USB đen nhám, lạnh như đá. Tay r/un rẩy, cô cắm vào laptop, màn hình hiện ra một thư mục duy nhất là “Đêm bé nhỏ”. Cô mở ra, hơn 50 video, hầu hết là của Thảo đang ngủ, đang ngồi vẽ, đang thì thầm. Một số có ghi chú: “Phòng khách 3:12,” “Phòng ngủ tiếng thì thầm,” “Nhà tắm khóc.” Hương r/un rẩy đến mức không thể nhấn chuột được nữa. Mỗi đoạn là một bằng chứng của nỗi k/inh hoàng đã xảy ra trong chính nhà mình. Lặng lẽ từng đêm.
Cô với tay lấy điện thoại, màn hình chớp, tắt nguồn, toàn bộ điện trong nhà vụt tắt. Cô đứng c///hết lặng, sau lưng một luồng hơi lạnh lướt qua gáy cô. Hương quay phắt lại, không ai, không tiếng động, nhưng một lần nữa cánh cửa dẫn ra cầu thang sau, hé mở. Lần này rõ ràng cô đã khóa nó. Cô lùi dần, lùi dần vào phòng khách, kéo ghế chặn cửa, co người sát tường, lấy lại điện thoại. Không sáng, mọi thứ chìm vào bóng tối. Cô thở dốc, tim gõ như trống trận. Một tiếng “tách” vang lên như ai đó búng tay ngay sau đầu cô. Hương ngất lịm.
Hương tỉnh dậy giữa nền nhà lạnh ngắt, đầu đau như búa bổ, ánh sáng yếu ớt hắt từ bóng đèn dự phòng nơi hành lang lờ mờ. Cô không nhớ mình đã ngất bao lâu, xung quanh yên tĩnh đến mức r/ợn người, đèn điện vẫn chưa có lại. Mọi thứ vẫn trong bóng xám kỳ quái, nơi mà sự im lặng trở thành tiếng động lớn nhất. Cô nhìn quanh, USB vẫn nằm trên bàn, mọi thứ nguyên vị trí, nhưng cánh cửa phía sau nhà đã đóng lại. Hương gắng đứng dậy, chân r/un lẩy bẩy, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, Dũng đã vào nhà. Cô gọi điện cho Thanh tra Phúc nhưng sóng chập chờn. Cuối cùng chỉ gửi được một tin nh/ắn: “h/ắn quay lại, USB đã được bỏ lại, cửa bị mở, mất điện, tôi cần người ngay.” Không chờ được phản hồi, Hương vội thay quần áo, rút ổ cứng vào USB, nh/ét vào túi xách. Cô khóa cửa, chạy xuống nhà bà Ngọc, nơi Thảo đang ngủ.
Bà Ngọc mở cửa với vẻ mặt k/inh hãi. “Hương, cháu bị sao vậy? Mặt cháu t/ái m/ét.” “h/ắn vào nhà, cháu chắc ch/ắn cửa sau bị mở, cháu ngất đi. Mọi thứ bị động tay vào.” Bà Ngọc r/un rẩy đưa Thảo ra. Thảo nhìn mẹ thì thầm: “Con đã thấy. Tối qua con thấy h/ắn đứng sau mẹ. Khi mẹ không cử động nữa.” Hương quỳ xuống ôm lấy con gái. “Mẹ xi/n l/ỗi, mẹ đã để h/ắn đến gần con quá lâu rồi.”
Ngày hôm sau, công an đến kiểm tra căn hộ, dấu hiệu đột nhập mờ nhạt, không có ổ khóa bị cạy, không có dấu vết bạo lực. Nhưng Phúc xác nhận: “Chúng tôi tìm thấy dấu vết bàn chân rất nhỏ, rất mờ trên sàn hành lang phía cầu thang sau, có thể h/ắn mang giày vải mềm để giảm tiếng động.” Hương đưa USB ra: “Trong này là video, h/ắn quay con bé, có cả tiếng thở, tiếng cười và bước chân.” Phúc nhận lấy gật đầu: “Chúng tôi sẽ tăng cường bảo vệ quanh khu vực, nhưng quan trọng hơn, chúng tôi cần tìm ra h/ắn.” “Anh đã kiểm tra hồ sơ Dũng chưa?” Hương hỏi. “Chúng tôi đang phối hợp với bộ phận giám sát kỹ thuật viên. Dũng từng bị sa thải sau nhiều đơn tố cáo về việc thao túng hệ thống an ninh, nhưng h/ắn biến mất khỏi radar gần một năm nay, không số điện thoại, không địa chỉ cố định, như thể h/ắn biết mình đang bị tr/uy l/ùng.” Hương rùng mình: “Vì h/ắn đã có kế hoạch từ trước, h/ắn chọn gia đình tôi không phải ngẫu nhiên.”
Thảo được đưa về ở tạm nhà Vân, em gái của Hương, cách đó ba khu phố. Vân là giáo viên dạy nhạc, sống độc thân trong căn hộ nhỏ tầng ba, đầy ánh sáng và tiếng đàn. “Chị yên tâm, em sẽ chăm Thảo. Con bé cần không gian bình yên hơn là ánh mắt nghi ngờ.” Hương đặt tay lên vai em gái: “Nếu h/ắn đến gọi ngay cho công an, không được tự đối mặt.” “Chị nghĩ h/ắn sẽ liều đến mức đó sao?” Vân hỏi. Hương nhìn thẳng vào mắt em gái: “h/ắn đã ở trong nhà chị, đã quay Thảo lúc ngủ, đã biết thói quen, giờ giấc, cả tiếng thở của con bé. Với loại người như vậy, không gì là giới hạn.”
Tối đó, Hương quay về căn hộ một mình. Cô không còn s/ợ hay đúng hơn, sự s/ợ hãi đã chuyển thành một cơn giận âm ỷ, kìm nén lâu ngày. Cô bật hết đèn, cửa được cài then sắt. Cô ngồi giữa phòng khách, camera, điện thoại bật chế độ ghi hình liên tục, mắt không chớp. Gần nửa đêm, tiếng động nhỏ vang lên. “Cạch cạch.” Hương đứng bật dậy. Tiếng vang từ phía hộp điện cạnh cửa ra vào. Cô tiến lại, tay cầm chặt đèn pin. Khi mở nắp hộp, bên trong có một s/ợi dây bị cắt, đầu dây vẫn còn mùi kh/ét điện. Cô lùi lại: “h/ắn đang vô hiệu hóa hệ thống từ từ.”
Ngày hôm sau, Tuấn đến mang theo một sơ đồ phác tay toàn bộ hệ thống kỹ thuật chung cư. “Hương, anh tra được có một đường dây ẩn kết nối hộp điện nhà em với phòng kỹ thuật tầng trệt nơi có thể đặt thiết bị điều khiển từ xa nhưng bình thường người dân không có chìa khóa vào đó.” Hương nheo mắt: “Vậy ai có chìa khóa?” “Chỉ kỹ thuật viên bảo trì, ban quản lý tòa nhà hoặc ai từng lẻn vào đó và tự làm bản sao.” Tuấn ngước nhìn cô: “Dũng đã từng lắp camera ở đây, h/ắn biết cách mở mọi cánh cửa.” Hương gật đầu: “Vậy h/ắn ở đâu? Anh có nghĩ h/ắn vẫn còn trong khu này?” Tuấn im lặng. Một lúc sau, anh nói chậm rãi: “Hôm qua anh thấy một người đàn ông lạ mặt đứng ở bãi gửi xe sau tòa nhà cao, áo khoác tối màu. Khi anh bước tới gần thì h/ắn quay đi nhanh bất thường.” Hương cảm thấy cả người tê dại. “Anh có thấy mặt không?” “Không.” “Nhưng ánh mắt đó lạnh như băng, như thể anh không tồn tại.”
Thảo ở nhà Vân một đêm. Sáng hôm sau, Hương nhận được một cuộc gọi. “Chị, em thấy một tờ giấy được nh/ét qua khe cửa lúc sáng sớm, không ai thấy ai gửi.” Hương đến ngay. Trên bàn là tờ giấy A4 viết tay bằng bút mực đen: “Con bé dễ thương đấy, nhưng hơi lắm lời, có lẽ đã đến lúc dạy nó giữ im lặng.” Hương lặng người. Vân gọi công an, Thanh tra Phúc đến đọc tờ giấy không chớp mắt. “Chữ viết này không phải in, là viết thật, h/ắn đang muốn chơi trò mèo vờn chuột không.” Hương lắc đầu: “h/ắn đã vượt xa trò chơi rồi, h/ắn đang báo trước một điều gì đó.”
Ngay chiều hôm đó, công an xác định Dũng đã từng sống ở một thị trấn nhỏ tên Nam Sách, cách Hà Nội vài giờ lái xe. Một địa chỉ bỏ hoang nơi h/ắn từng đăng ký tạm trú được đưa vào tầm ngắm. “Chúng tôi sẽ cho người đến đó ngay,” Phúc nói, “Nếu có máy móc, ổ cứng, bất cứ thứ gì, h/ắn không thể thoát lâu hơn nữa.” Hương nhìn ông, giọng sắt lại: “Ông không hiểu đâu. Đối với tôi, đây không còn là điều tra, đây là một cuộc chiến dành lại con gái tôi.” Phúc gật đầu, ánh mắt đã có sự nể trọng: “Và tôi hứa chúng tôi sẽ không để h/ắn biến mất thêm lần nữa.”
Tối hôm đó, khi trời mưa nhẹ, Hương rút hết thiết bị điện, tắt hết đèn, ngồi lặng giữa bóng tối. Thảo đã an toàn tạm thời, còn cô, trong chính căn hộ này, giữa vết nứt của lòng tin, của tổ ấm từng thiêng liêng, cô hiểu một điều, tên đàn ông đó không chỉ xâm nhập vào nhà, h/ắn xâm nhập vào tâm trí, vào ký ức, vào từng khoảnh khắc thiêng liêng giữa mẹ và con. Cô nắm chặt con dao gọt hoa quả trong tay, nhìn chằm chằm vào bóng tối phía sau tấm cửa sổ đã chống rèm. Nếu Dũng quay lại đêm nay, cô sẽ không bỏ chạy nữa.
Tiếng mưa gõ nhè nhẹ trên cửa kính. Hương ngồi bất động trên sofa, tay vẫn nắm chặt con dao gọt trái cây. Ánh sáng duy nhất trong phòng là từ cây đèn nhỏ gần bếp, ánh vàng yếu ớt như sắp tắt. Cô không chợp mắt suốt hai đêm, mọi chuyển động, tiếng động nhỏ nhất đều khiến cô giật mình. 3:12 sáng, căn hộ im lặng như bị nuốt chửng. Rồi tiếng “lạch cạch” phát ra từ cửa sổ bếp. Hương đứng bật dậy, tay nắm chặt cán dao. Cô bước thật chậm, không phát ra tiếng, đến gần cửa sổ. Rèm đã bị tháo từ trước nên ánh sáng từ đèn đường dọi vào rõ ràng. Một cơn gió nhẹ thổi qua nhưng không đủ để tạo ra tiếng “lạch cạch”. Cô cúi xuống, chốt cửa sổ bị xê dịch. Cô nắm tay mạnh đến rách da. “Ra đây đi đồ khốn, tao biết mày đang ở đâu đó!” Không ai trả lời. Nhưng khi cô quay người lại, tấm rèm nhà tắm mà cô quên chưa tháo đang khẽ lay. Hương bước chậm đến cửa nhà tắm. Tim cô đập như trống dồn, tay r/un rẩy. Cô vươn ra nắm lấy mép rèm và giật mạnh. Không có ai nhưng sàn nhà ướt, một dấu giày in mờ rất mới. Cô quay lại phòng khách, thở hắt ra một hơi thở đầy nặng nề, M/ệt mỏi, xen lẫn nỗi căm giận khôn nguôi. Và rồi điện vụt tắt. Hương không h/ét, cô chỉ lặng người. Toàn bộ không gian chìm vào bóng tối đặc quánh. Một tiếng động nhẹ vang lên từ phía cửa chính, như ai đó đặt tay lên tay nắm. Cô nín thở, tim cô không còn đập nhanh, nó như đông cứng lại, chờ đợi một nhịp trễ rồi im lặng. Một phút, hai phút, sau đó là tiếng bước chân ngoài hành lang rất nhẹ, rất chậm, rất cố tình. Hương lao đến, mở cửa bật ra. Không có ai. Hành lang trống trải, đèn cảm ứng không bật. Cô thở dốc, đóng cửa lại, lưng áp sát gỗ. Tiếng tiếng còi xe công an vang vọng từ xa.
Sáng hôm sau, công an đến. Thanh tra Phúc gõ cửa, theo sau là một nhân viên pháp y, Hạnh, người phụ nữ tóc ngắn, mắt lạnh như băng. “Chúng tôi đã định vị được dấu vết sinh trắc học,” Hạnh nói nhanh. “Cô đã đúng.” “Dấu gì?” Hương hỏi. Giọng khản đặc. “Trên tường hành lang, phía sau lỗ dẫn khí, chúng tôi phát hiện dấu vân tay rất mờ, nhưng đủ để phân tích. Trùng khớp với hồ sơ DNA của Dũng, từng lấy mẫu khi h/ắn còn làm kỹ thuật viên.”
4 giờ chiều, xe công an đến Nam Sách, một thị trấn u ám, lặng lẽ, những con đường vắng tanh như bị bỏ quên khỏi bản đồ. Căn nhà Dũng từng thuê nằm cuối đường, sau một hàng cây mọc rậm rạp, cửa đóng kín, rèm phủ đầy bụi, nhưng có ánh sáng dọi nhẹ từ khe cửa sổ tầng hai. “Có người bên trong,” Hạnh nói khẽ. Đội đặc nhiệm chia ba hướng tiếp cận, sau hiệu lệnh, cửa bị phá tung. Hương đứng bên ngoài, tim đập loạn. Rồi, tiếng hô vang từ bộ đàm: “Rõ rồi, không có người nhưng có hệ thống máy tính khổng lồ.” Cô được dẫn vào trong và thứ cô thấy khiến đôi chân suýt khuỵu xuống. Căn phòng tối, tường dán đầy ảnh, trên mỗi tấm là hình ảnh các bé gái khác nhau đang học, đang ngủ, đang khóc, đang cười. Mỗi ảnh đều có ký hiệu đánh dấu “D04”, “AALCD01”, “3A09”. Hương lẩm bẩm: “Đây không chỉ là mình và Thảo, đây là cả một danh sách.” Phúc bước đến đưa cô một tệp giấy. “Dũng không chỉ theo dõi các hộ dân riêng lẻ, h/ắn lập cả một hệ thống giám sát. Chúng tôi tìm thấy hơn 20 địa chỉ được đánh dấu trong máy chủ. Tất cả đều là hộ có trẻ em gái, mẹ đơn thân hoặc phụ nữ sống một mình.” Hạnh chen vào: “Máy chủ chứa hàng nghìn clip, toàn cảnh sinh hoạt gia đình. Ban đêm, lúc tắm, lúc ngủ. Có cả những đoạn được đặt tiêu đề bằng tên riêng, Thảo xuất hiện tới 37 lần.” Hương không còn nói được nữa. Cô đứng sững nhìn màn hình máy tính hiển thị hình ảnh phòng của chính mình. Hình quay từ camera sau rèm, đúng góc mà Thảo từng chỉ. Cô thì thầm: “Con bé đã nói mỗi đêm, mỗi hơi thở và tôi đã không tin.”
Một chiếc hòm sắt được kéo ra từ g/ầm giường, bên trong hộ chiếu giả, điện thoại, sim rác, tiền mặt và một tờ bản đồ. Trên bản đồ là các dấu chấm đỏ, những nơi Dũng từng đến. Một trong số đó chính là tòa nhà nơi Hương đang sống, có dòng chữ nguệch ngoạc: “D04: đẹp, dễ nghe lời, b/ắt đầu nói chuyện nhiều, cẩn thận.” Hương biết ngay D04 là Thảo. Phúc nắm chặt tay: “h/ắn đang lên kế hoạch nâng cấp, có thể sắp hành động đưa Thảo đi, nhưng có lẽ…” Hạnh nói tiếp, “h/ắn phát hiện cô đang nghi ngờ và h/ắn rút lui trước khi bị tóm.” Hương lạnh người: “Không, h/ắn không rút, h/ắn chỉ đang lần đi.”
Ba ngày sau, khi đội điều tra lần dấu một cách âm thầm, Dũng bị phát hiện đang ẩn nấp trong một nhà kho bỏ hoang cách Nam Sách 12 cây số. Khi bị b/ắt, h/ắn không chống cự, chỉ nhìn công an bằng đôi mắt trũng sâu, lạnh băng, miệng lẩm bẩm: “Con bé nói nhiều quá.” Mắt nó nhìn xuyên qua. h/ắn bị còng tay đưa lên xe, trên cổ tay trái, công an vẫn thấy s/ợi dây đeo thẻ kỹ thuật viên cũ, bạc màu, mục nát, có lẽ h/ắn chưa bao giờ tháo nó ra như một phần danh tính.
Hương được gọi đến, cô nhìn h/ắn qua lớp kính phòng hỏi cung. Dũng ngồi im như tượng đá, không có chút cảm xúc. Khi ánh mắt họ chạm nhau, h/ắn chỉ khẽ nghiêng đầu như cúi chào. Hương đáp lại bằng sự im lặng lạnh hơn cả ánh nhìn của h/ắn. Không phải vì s/ợ mà vì cuối cùng cô đã biết mình không điên, Thảo không tưởng tượng và nỗi ám ảnh suốt những đêm dài kia là thật.
Dũng bị b/ắt giữ một tuần sau đó và chỉ vài ngày sau khi h/ắn bị tạm giam chờ khởi tố, Hương biết mình không thể sống thêm một đêm nào nữa trong căn hộ ấy. Không phải vì s/ợ mà vì mỗi góc nhà, mỗi khe rèm, mỗi tấm ảnh của Thảo đều ám mùi một điều gì đó đã c///hết: niềm tin. Cô nộp đơn xin nghỉ việc, thanh lý hợp đồng nhà, gói ghém đồ đạc trong lặng lẽ. Không ai trách cô, không ai hỏi tại sao. Hàng xóm nhìn cô bằng ánh mắt thương cảm, nhưng không một ai biết hết những gì đã xảy ra sau cánh cửa căn hộ tầng bốn đó.
“Chị định đi đâu?” Vân hỏi trong buổi chiều chia tay, mắt hoe đỏ. “Quảng Ninh,” Hương trả lời, mắt không rời Thảo đang chơi với con mèo trắng dưới sân. “Anh trai chị sống ở đó, gần biển, nơi có nhiều nắng hơn và ít bóng hơn.” Ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô Quảng Ninh hiện ra như một chiếc khăn trắng vừa mới giặt, phơi trong nắng tháng tư. Hương đứng lặng trên bậc thềm. Thảo, tay ôm con gấu bông cũ, ngẩng lên nhìn mẹ. “Mình sống ở đây luôn hả mẹ?” Hương cúi xuống vuốt tóc con gái: “Ừ. Không còn tiếng thở nào sau rèm. Không ai nhìn con khi con ngủ nữa. Đây là nhà mới.” Anh trai Hương, Thịnh, một người đàn ông dáng đậm vui tính sống độc thân, bước ra khỏi cửa, tay giang rộng. “Chào mừng hai mẹ con vào đi. Em nấu cơm sẵn rồi, có món em thích nhất đó.” Thảo mỉm cười lần đầu tiên sau nhiều tuần. Hương gật đầu với anh trai, nghẹn ngào: “Cảm ơn anh.” Thịnh xoa đầu cháu gái: “Cháu có muốn đặt tên lại cho căn phòng mới của mình không? Ở đây căn phòng nhỏ nhất là của Thảo đấy.” “Con gọi nó là phòng nắng.” Thảo nói, mắt sáng lên.
Những ngày đầu ở Quảng Ninh, Thảo gần như bám mẹ không rời. Dù căn phòng nhỏ có cửa sổ hướng ra biển với rèm vàng và giường trắng, cô bé vẫn xin ngủ cạnh mẹ trên đệm đặt giữa phòng khách. “Mẹ ơi, chắc ch/ắn nơi này không có gió thở đâu phải không?” Hương gật đầu, ôm con sát vào ngực: “Ở đây chỉ có gió biển thôi, gió không biết thì thầm.” Một tuần sau, lần đầu tiên Thảo nói: “Con muốn ngủ riêng.” Hương bất ngờ: “Thật chứ?” Thảo gật đầu, mặt nghiêm nghị: “Mẹ không cần thức canh con nữa đâu. Phòng con sáng lắm, nếu ai đứng sau rèm, ánh sáng sẽ chỉ rõ họ ngay.” Hương bật cười, một tiếng cười thật sự không gượng ép.
Buổi tối hôm đó, khi Thảo đã yên giấc trong căn phòng nhỏ của mình, Hương bước vào, nhẹ nhàng hôn lên trán con. Cô quay ra định tắt đèn thì Thảo thì thầm: “Mẹ ơi, phòng này không có hơi thở lạ, chỉ có mùi của mẹ thôi.” Hương đứng khựng lại, một giây sau, nước mắt cô trào ra, nóng và nhẹ. Lần đầu tiên cô thấy Thảo thật sự an toàn.
Ngày hôm sau, Hương ra biển cùng Thịnh. Thảo chạy tung tăng trên cát, vẽ hình bằng cành cây khô, gió mang theo mùi muối biển và tiếng sóng như rửa trôi những ám ảnh cũ. “Chị ổn hơn rồi,” Thịnh nói. Rót thêm nước vào cốc. “Nhưng đôi mắt chị vẫn còn như thiếu ngủ suốt một đời.” Hương cười nhạt: “Vì suốt một đời em chưa từng thật sự tin vào điều ác cho đến khi nó bước vào nhà em. Giờ thì điều ác đã bị nhốt lại. Em và Thảo đã bước ra khỏi đó.” Hương nhìn xa xăm nơi Thảo đang nhặt vỏ sò: “Không hoàn toàn. Nó để lại những vết không dễ lành.” Thịnh ngừng một chút: “Vậy chị có thể b/ắt đầu lại bằng cách chia sẻ, đừng giữ nó trong lòng nữa.” Hương gật đầu: “Em đang định làm vậy.”
Một tuần sau, Hương liên lạc với hội phụ huynh thành phố Quảng Ninh và đề nghị tổ chức buổi chia sẻ đầu tiên về an ninh gia đình và theo dõi bất hợp pháp. Ban đầu chỉ vài người đăng ký tham dự, nhưng khi họ biết Hương là người cung cấp bằng chứng giúp công an phá mạng lưới theo dõi tại Hà Nội, số lượng người tham gia tăng gấp đôi chỉ sau ba ngày.
Ngày hội thảo đầu tiên, Hương bước lên sân khấu nhỏ hơi r/un. Thảo ngồi hàng đầu bên cạnh Thịnh và Vân đã từ Hà Nội xuống ủng hộ. Hương b/ắt đầu bằng một câu: “Tôi là Hương và tôi từng không tin con gái mình.” Cả khán phòng nín lặng. “Con bé nói rằng nó nghe tiếng thở sau rèm cửa, rằng có ai đó đang nhìn nó và tôi, như bao người lớn khác, đã chọn tin vào cái dễ chịu rằng trẻ con tưởng tượng, rằng chúng bịa chuyện.” Cô dừng một chút, nghẹn lại. “Cho đến khi tôi phát hiện ra camera nhỏ giấu sau hộp điện. Cho đến khi tôi nghe tiếng bước chân trong clip quay lén từ phòng ngủ. Và cho đến khi tôi thấy hình bóng kẻ đó đứng sau rèm, đúng nơi con gái tôi từng chỉ.” Một phụ nữ trẻ phía dưới rưng rưng nước mắt. Hương tiếp tục: “Tôi không kể chuyện này để dọa. Tôi kể để nhắc mọi người khi một đứa trẻ nói điều gì với nỗi s/ợ trong mắt, hãy tin chúng. Vì đôi khi chúng là người duy nhất trong nhà còn nghe được tiếng ác vọng ra từ bóng tối.” Cả khán phòng đứng lên vỗ tay. Thảo cũng vỗ tay, mắt long lanh, miệng cười nhỏ.
Tối hôm đó, Hương ngồi với Thảo trên sofa, tay cầm cuốn sổ vẽ con bé mới tặng. Trong sổ là những bức tranh đầy nắng, con mèo trắng đang nằm ngủ, Thịnh đang nấu ăn, Vân đang chơi đàn. “Con không vẽ cái bóng nữa à?” Thảo lắc đầu: “Con không nhớ mặt h/ắn nữa, giống như h/ắn tan biến rồi.” Hương cúi xuống ôm con thật chặt. “Mẹ xi/n l/ỗi vì đã không tin sớm hơn.” Thảo ngẩng lên nói rất nhẹ: “Mẹ không cần xi/n l/ỗi, mẹ ở lại với con, đến cùng là đủ rồi.”
Trước khi đi ngủ, Hương hôn lên trán con gái và thì thầm: “Con không cần phải mạnh mẽ một mình nữa, mẹ sẽ luôn lắng nghe con, luôn luôn.” Thảo cười, gật đầu: “Và con sẽ kể mọi thứ, kể cả nếu con nằm mơ thấy mèo biết bay.” Hương bật cười: “Mèo biết bay thì tốt hơn nhiều thứ mẹ từng nghe rồi.” Đêm xuống, biển rì rào phía xa, Thảo ngủ yên trong căn phòng nắng, không rèm, không camera, không hơi thở lạ nào. Hương ngồi trên ban công, mắt nhìn lên trời đầy sao. Và lần đầu tiên sau rất lâu, cô thấy lồng ngực mình nhẹ.
Một buổi sáng trong lành ở Quảng Ninh, khi tiếng chim biển còn chưa kịp vỡ ra thành những thanh âm quen thuộc, Hương thức dậy với tiếng cười khúc khích từ phòng Thảo. Cô bước vào, Thảo đang ngồi giữa đống giấy màu, bút sáp và kéo thủ công. Trên bàn là một mô hình lớp học nhỏ bằng giấy với hình vẽ học sinh đang giơ tay, giáo viên mỉm cười. Hương hỏi nhẹ: “Gì thế này? Họa sĩ nhỏ.” Thảo cười toe: “Con đang làm lớp học cho búp bê nhưng con vẽ cô giáo là mẹ.” Hương ngồi xuống, cảm thấy mắt cay xè. “Mẹ không giỏi dạy như cô giáo con đâu.” “Không sao, mẹ giỏi ôm con lúc con s/ợ. Đó cũng là cô giáo tốt.”
Tuần đó, Hương được mời tham dự một buổi tọa đàm do công an Quảng Ninh tổ chức với chủ đề “Công nghệ: bảo vệ hay theo dõi”. Cô được giới thiệu là nhân chứng đã cung cấp bằng chứng then chốt giúp phá vỡ một trong những mạng lưới theo dõi trái phép phức tạp nhất Việt Nam. Trước khi lên phát biểu, cô gặp lại Thanh tra Phúc. Ông b/ắt tay cô thật chặt, nét mặt lần đầu thư thái hơn so với ngày còn trong vụ án. “Hương, thật lòng mà nói, chính lòng kiên định của cô đã làm nên bước ngoặt.” “Không đâu,” Hương đáp. Mắt nhìn Thảo đang nghịch điện thoại gần đó: “Chính ánh mắt Thảo, nó chưa bao giờ ngừng báo động. Còn tôi chỉ đơn giản là người cuối cùng lắng nghe con mình.” Phúc gật đầu chậm rãi: “Tôi từng nghĩ đây chỉ là một vụ theo dõi cá nhân, nhưng đến khi mở căn phòng chứa hơn 20.000 clip, tôi biết mình đã sai.”
Trong bài phát biểu Hương không nói nhiều về bản thân. Cô kể về Thảo, về nỗi s/ợ không tên sau rèm cửa, về cách những người lớn luôn nghĩ mình biết rõ, trong khi những đứa trẻ thì đang thực sự cảm nhận. “Chúng ta không dạy trẻ con tin tưởng người lớn bằng cách bảo chúng im lặng,” Hương nói. “Chúng ta dạy bằng cách lắng nghe, tin tưởng và đồng hành, dù lời của chúng nghe như phi lí nhất.” Sau buổi tọa đàm, một nhóm các bà mẹ trẻ vây quanh cô. Họ không đặt câu hỏi, họ chỉ ôm cô. Một người phụ nữ tóc ngắn khoảng 30 năm thì thầm: “Tôi từng mắng con vì nó nói có ai đó nhìn qua khe tủ. Giờ tôi thấy mình ngu xuẩn thế nào?” Hương nắm tay chị ấy: “Chị không phải ngu. Chị chỉ quên mất rằng nỗi s/ợ của trẻ con luôn thật, dù có lí do hay không.”
Tối hôm đó, Thịnh mời cả nhà ăn cơm rang thập cẩm tự nấu. “Anh có bí mật đó.” Anh vênh mặt: “Thêm nghệ tây. Đúng phút cuối. Truyền thống gia đình.” Vân cũng đến mang theo chú mèo trắng mập mạp ngày nào giờ đã là người hùng chống ác mộng của Thảo. Trong bữa ăn, Thảo nói: “Con muốn học vẽ chuyên nghiệp, sau này con sẽ vẽ tranh tường cho trường học, để bạn nhỏ nào cũng có nắng.” Hương nhìn con, cảm thấy lồng ngực trào dâng một thứ ánh sáng kỳ lạ, không phải niềm vui đơn thuần mà là niềm tin được hồi sinh.
Vài tuần sau, Hương nhận được một email từ Hội Liên hiệp phụ nữ Việt Nam. “Chúng tôi mong muốn mời cô chia sẻ trong chiến dịch bảo vệ quyền riêng tư cho trẻ em. Câu chuyện của cô đã chạm đến trái tim hàng nghìn phụ huynh.” Hương do dự nhưng rồi chính Thảo bước vào, thấy mẹ đang nhìn màn hình hỏi: “Có ai lại cần mẹ giúp hả?” Hương gật đầu: “Con nghĩ mẹ nên kể câu chuyện của mình với nhiều người hơn không?” Thảo cười: “Mẹ không phải kể, mẹ chỉ cần kể sự thật thôi.”
Ngày hội thảo ở Hà Nội, Hương bước lên sân khấu lớn hơn, ánh sáng sáng hơn và ánh mắt dõi theo cũng nhiều hơn. Nhưng cô không r/un bởi ngay hàng đầu Thảo đang nhìn cô, ánh mắt vững chãi như lần đầu con bé dám bước vào căn phòng có rèm cửa. Hương kể lại mọi thứ, từng chi tiết, nhưng lần này cô kết thúc không bằng một lời cảnh báo mà bằng một lời hứa: “Tôi không hứa sẽ bảo vệ con mình khỏi tất cả điều xấu trên đời, nhưng tôi hứa sẽ tin con, lắng nghe con và không bao giờ để con phải chiến đấu một mình trong bóng tối.”
Dũng bị kết án 15 năm tù giam, không có cơ hội ân xá trong hai phần ba thời hạn đầu. Các nạn nhân khác của h/ắn (hơn 20 gia đình trên khắp Việt Nam) đều được công an thông báo và hỗ trợ tâm lí. Hương nhận được một cuộc gọi từ một trong những người mẹ ấy, Yến ở Nam Định. “Cô là người đầu tiên dám tin con mình. Cảm ơn cô. Nếu không tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra với con gái tôi.” Hương chỉ đáp: “Cô bé đó đã được nghe. Vậy là đủ.”
Thảo b/ắt đầu đến trường mới ở Quảng Ninh. Trong ngày giới thiệu, giáo viên hỏi: “Có ai muốn kể về điều đặc biệt nhất mình từng trải qua không?” Một số bạn nói về chuyến đi khu vui chơi, nuôi rùa, học đàn. Thảo giơ tay: “Con từng nghe thấy tiếng thở sau rèm, nhưng rồi con chuyển nhà và mẹ con lắng nghe con kể. Từ đó con không còn nghe thấy nữa.” Lớp im lặng vài giây rồi cô giáo vỗ tay đầu tiên. Sau đó cả lớp.
Tối hôm đó, Hương đón con từ cổng trường. Hai mẹ con tay trong tay đi qua hàng cây bạch đàn. “Con đã sẵn sàng nói chuyện về quá khứ rồi hả?” Hương hỏi. “Con không cần nói để quên,” Thảo đáp. “Con chỉ nói để nhớ rằng con đã vượt qua.” Trên bàn học của Thảo, tấm thiệp nhỏ viết bằng bút tím được dán ngay trước đèn: “Không ai có thể lấy mất ánh sáng nếu mình đã học cách tạo ra nó.” Hương đọc rồi thì thầm: “Đúng vậy, Thảo, con là người tạo ra ánh sáng đó, không ai có thể dập tắt nữa.”
Cuối tuần, hai mẹ con cùng Thịnh, Vân và con mèo trắng ra bãi biển. Nắng đổ dài trên cát, gió thổi nhẹ, tiếng cười vang vọng giữa không gian mở. Hương nằm trên ghế, mắt khép hờ. Thảo chạy tung tăng, giẫm lên sóng biển, tay vung cao như muốn vẽ một bầu trời mới. Thịnh quay sang: “Nhìn cháu kìa, em có thấy ánh mắt nó không?” Hương không cần nhìn, cô biết đó là ánh mắt không còn hoang mang, không còn s/ợ hãi. Đó là niềm tin của một đứa trẻ được lấy lại. Và với Hương, điều đó không chỉ là một chiến th/ắng mà là chiến th/ắng lớn nhất của đời một người mẹ.