
Tôi sinh con đầu lòng khi mới 27 tuổi, còn nhiều bỡ ngỡ, vụng về. Cuộc sống hôn nhân trước đó vốn bình yên: chồng hiền, lương vừa đủ sống, mẹ chồng hơi kỹ tính nhưng chưa bao giờ nặng lời. Bố chồng thì lành, ít nói nhưng thương con cháu. Tôi vẫn nghĩ chuyện làm dâu thế là nhẹ nhàng rồi, cho đến khi sinh nở – thời điểm dễ tổn thương nhất của một người phụ nữ.
Hôm ấy tôi vừa từ bệnh viện về, người mệt rã rời, con quấy sốt ruột mà việc gì cũng lóng ngóng. Chồng tôi đang nghỉ phép nhưng lúng túng chẳng biết phụ thế nào. Cả nhà xoay như chong chóng nhưng ông bà phấn khởi vì có hẳn 2 cháu đích tôn. Hôm ấy tự nhiên bà bước vào phòng, tay cầm một chiếc túi vải màu nâu.
Tôi cứ nghĩ bà mang đồ ăn hay thuốc bổ, ai ngờ bà đặt túi xuống giường tôi, kéo khóa rồi… đưa ra một cuốn sổ đỏ. Bà dúi vào tay tôi rất nhanh, nhỏ giọng: “Cất đi. Của mẹ, giờ cho con”.
Tôi sững người. Cả chồng lẫn bố chồng đứng gần đó đều ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tôi bối rối đến mức tay run bần bật, không dám mở ra xem.

Lúc mẹ chồng bước ra ngoài rửa bình sữa, bố chồng mới thở dài: “Mẹ con định để sang năm mới nói, nhưng lúc thấy con sinh xong mệt quá thì đổi ý”.
Hóa ra miếng đất ấy là tài sản duy nhất mẹ chồng dành dụm cả một đời, trước đây bà làm công nhân may, sau một lần xưởng giải thể, bà chuyển sang bán đồ khô ở chợ. Lương hưu không có, thu nhập bấp bênh, vậy mà bà vẫn âm thầm góp nhặt từng đồng, mua được miếng đất nhỏ ở quê. Bà định sau này già yếu về đó dựng căn nhà cấp bốn sống an nhàn.
Tôi sốc thật sự. Một người phụ nữ cả đời tần tảo, nay đem thứ quý giá nhất trao cho con dâu không phải vì thiên vị, mà vì bà muốn tôi “có chỗ dựa”, lỡ sau này vợ chồng có chuyện gì, tôi không trắng tay ôm con mà đi.
![]()
Tối hôm ấy bà mới nói rõ: “Con sinh con cho nhà này, mẹ biết ơn. Có cái gì mẹ cho, coi như phần của mẹ. Cứ yên tâm nuôi cháu mẹ”.
Tôi nghẹn họng. Mẹ chồng tôi kỹ tính, hay căn ke chuyện nhỏ nhưng lại sống tình nghĩa. Còn tôi đôi khi chỉ nhìn thấy những khó chịu vặt vãnh rồi tự thu mình lại.