Ngay sau ngày ký đơn ly hôn, tôi thản nhiên tuyên bố sẽ đem căn biệt thự đứng tên mình đi quyên góp từ thiện.

Ngay sau khi ký vào đơn ly hôn tại tòa, tôi đứng dậy, khẽ chỉnh lại tập hồ sơ rồi nhìn thẳng mẹ chồng và gia đình chồng đang đứng ở hành lang, nói một câu như thể chỉ để thông báo:

“Con sẽ đem căn biệt thự đứng tên con đi quyên góp từ thiện. Gửi trẻ em vùng cao xây trường.”

Chỉ một giây sau, tiếng mẹ chồng vang lên chát chúa như xé toạc cả không gian yên tĩnh của tòa án.

“Cô bị điên à? Thế 12 người nhà tôi ra đường hết à?”

Bà ta lao đến, chỉ thẳng vào mặt tôi, mắt trợn trừng như thể tôi vừa cướp mất miếng ăn của cả dòng họ họ Lê.

Chồng cũ của tôi—Lê Minh—thì nhăn nhó, nhưng không bảo vệ tôi, cũng chẳng lên tiếng với mẹ mình. Anh ta chỉ đứng đó, tay nhét túi quần, như thể đang xem một vở kịch chẳng liên quan gì đến mình.

Ngay lập tức, cả họ nhà chồng ùa tới, người thì mắng, người thì chì chiết.

 

“Con bé này vô ơn!”
“Nhà nó nghèo rớt mà nhờ cưới vào đây mới có ngày hôm nay!”
“Biệt thự đó cả nhà góp công gây dựng, nó nghĩ là của nó mà muốn làm gì thì làm à?”

Tôi đứng yên, không giải thích, chỉ bình thản nhìn từng gương mặt đang căng phồng vì tức tối. Những con người từng coi tôi như máy in tiền:
– Từ tiền đám cưới đến tiền sửa sang nhà cửa.
– Từ viện phí của một đứa em chồng đến tiền mở quán phở thất bại của ông cậu họ.
Tất cả đều đến tay tôi.

Ly hôn xong, họ tưởng tôi sẽ tiếp tục chu cấp. Nhưng câu tuyên bố kia của tôi đã đập tan hy vọng ấy.

Đợi họ lắng xuống một chút, tôi mới nhẹ nhàng nói, giọng đủ lớn để tất cả nghe rõ:

“Con quyên góp biệt thự vì… nó chưa bao giờ là tài sản chung của gia đình mình. Người bỏ tiền mua căn nhà đó chính là… ba mẹ ruột con. Họ đứng tên con từ trước khi con cưới. Họ dành dụm cả đời, không phải để cho bất kỳ ai ở đây mặc định coi đó là quyền lợi.”

Cả căn phòng như đông cứng lại.

Mẹ chồng tôi trợn mắt, mặt tái đi, miệng há ra nhưng không thốt được lời nào.

Tôi nhìn từng người một:

“Con nói vậy để mọi người hiểu: từ bây giờ, đừng ai coi con là túi rút tiền nữa.”

Không ai ngờ rằng, đó mới chỉ là mở đầu. Bởi ngay sau ngày ly hôn, hàng loạt bí mật trong cuộc hôn nhân mà tôi đã im lặng chịu đựng suốt ba năm bắt đầu bị bóc tách…

Sau khi rời khỏi tòa án, tôi lái xe về căn hộ cũ của ba mẹ để ở tạm. Cảm giác nhẹ nhõm thật sự đến khi cánh cửa đóng lại phía sau lưng. Nhưng tôi biết, sự bình yên đó sẽ không kéo dài. Và đúng như dự đoán, chỉ vài giờ sau, điện thoại tôi rung liên tục với hơn 20 cuộc gọi nhỡ từ nhà chồng.

Tôi tắt máy, bởi vì tôi đã quá quen với cách họ cư xử suốt ba năm qua – ba năm mà tôi luôn mang mặc cảm phải gánh vác mọi thứ, chỉ vì nghĩ rằng “làm dâu thì phải hy sinh”.

Mọi chuyện bắt đầu từ ngày tôi cưới Minh. Anh ta đẹp trai, nói năng nhỏ nhẹ, nhưng lại là kiểu người không bao giờ dám cãi mẹ. Mẹ chồng tôi thì coi con trai như báu vật, còn tôi chỉ là người được mang về để… phục vụ.

Tôi đi làm lương cao, còn Minh thất nghiệp ba tháng vì “đang tìm hướng đi phù hợp”. Nhưng cuối cùng hướng đi đó lại là… ngồi ở nhà chơi game.

Tôi trả tiền điện, nước.


Tôi trả tiền sinh hoạt cho cả nhà 5 người.
Thậm chí tiền học cho đứa cháu họ cũng đến tay tôi.

Cứ mỗi lần tôi mệt mỏi, mẹ chồng lại bảo:
“Con gái có tiền thì để trong nhà chồng mới có phúc.”

Vậy mà trong mắt họ, tôi vẫn là “đồ con dâu không biết điều”.

Cao trào bắt đầu khi tôi phát hiện Minh lén vay tiền online để đánh bạc. Khi tôi tra hỏi, anh ta thản nhiên:
“Thua thì xin mẹ trả, có gì đâu.”

Nhưng người mà mẹ chồng nghĩ tới để trả… lại là tôi.

Điểm cuối của sự chịu đựng là khi tôi thấy tin nhắn Minh gửi cho một cô gái:
“Chỉ cần sắp đặt được chuyện ly hôn, anh sẽ xin được phần tài sản đứng tên cô ta.”

Tôi chết lặng. Không phải vì anh ta ngoại tình, mà vì anh ta nghĩ tôi ngu ngốc đến mức chia cho anh ta căn biệt thự mà ba mẹ tôi mua.

Tôi im lặng suốt một tuần sau đó. Thu thập bằng chứng. Gặp luật sư. Và rồi đệ đơn ly hôn.

Cả nhà chồng hoảng loạn, không phải vì mất tôi, mà vì mất thứ họ coi là “bao tiền vô đáy”.

Nhưng họ không ngờ, tôi không chỉ ly hôn. Tôi còn chuẩn bị một điều khiến họ không thể ngóc đầu…

Ngay ngày hôm sau, tôi nhận được thư mời đến ngân hàng để xác nhận việc chuyển quyền sử dụng căn biệt thự cho quỹ từ thiện. Báo chí địa phương cũng muốn phỏng vấn vì hành động này giúp xây được hai ngôi trường mới ở vùng núi.

Không ai ngờ căn biệt thự giá 20 tỷ mà họ mơ tưởng bấy lâu lại sắp rời khỏi tay họ vĩnh viễn.

Đến chiều, mẹ chồng kéo theo cả dòng họ đến tận nhà ba mẹ tôi gây áp lực. Bà ta đập cửa ầm ầm:
“Cô phải rút lại việc quyên góp! Nhà tôi 12 người đang ở đó!”

Tôi mở cửa, vẫn bình thản.
“Nhà đó đứng tên con. Và con không có nghĩa vụ nuôi nơi ở cho gia đình 12 người.”

Mẹ chồng khóc lóc, nằm lăn ra trước cổng:
“Cô ruồng rẫy nhà tôi! Đồ ác độc!”

Ba tôi đứng cạnh chỉ im lặng, nhưng ánh mắt ông buồn. Ông biết tôi đã chịu đựng nhiều thế nào.

Tôi nhắc lại bằng giọng cứng rắn hơn:
“Trước giờ con im lặng vì nghĩ gia đình chồng là nơi để nương tựa. Nhưng họ coi con như công cụ. Giờ con tự giải thoát mình. Xin đừng ép con quay lại cuộc đời cũ.”

Và rồi tôi đưa ra tập tài liệu—điều mà họ không ngờ:
– Bản sao kê những khoản tôi đã chi cho gia đình họ suốt 3 năm.
– Bằng chứng Minh đánh bạc.
– Hóa đơn vay nợ đứng tên Minh mà tôi phải trả thay.

Tôi đặt tất cả trước mặt họ:
“Nếu mọi người còn tiếp tục xúc phạm hoặc vu khống, con sẽ nộp toàn bộ hồ sơ này cho tòa để kiện đòi lại số tiền đã chi trả.”

Cả họ nhà chồng chết lặng.

Mẹ chồng đờ đẫn, nước mắt ngừng rơi, nhìn tôi như nhìn một người xa lạ. Còn Minh thì lắp bắp:
“Em định hại cả nhà anh à?”

Tôi chỉ cười nhẹ:
“Không phải em hại ai cả. Mà là mọi người tự làm, giờ chỉ phải chịu trách nhiệm thôi.”

Cuối cùng, họ lầm lũi rời đi. Không ai còn đủ giọng để mắng mỏ tôi.

Ba mẹ tôi vỗ vai tôi, nói nhẹ:
“Con làm đúng rồi.”

Tối hôm đó, tôi bật máy tính ký xác nhận cuối cùng để hoàn tất việc quyên góp. Nhìn chữ ký của mình hiện lên, tôi bỗng thấy lòng nhẹ bẫng – như thể một cánh cửa mới vừa được mở ra.

Tôi đã mất ba năm để hiểu:
Hy sinh không bao giờ khiến người ta trân trọng.
Chỉ khi biết tự bảo vệ bản thân, ta mới thật sự được tự do.

Related Posts

Ngày Vợ Hấ..p Hối, Anh Nói Một Câu Khiến Cô Trừng Mắt Không Tin Nổi

Mười một năm trước, vào một buổi tối mưa phùn lạnh buốt, Hoàng tình cờ đọc được những tin nhắn mà vợ anh – Thảo – giấu…

Gặp Chồng Cũ Trong Phòng Sinh Và Tin Nhắn Khiến Tôi Sững Sờ

Dưới ánh đèn bệnh viện còn chưa kịp dịu, tôi vừa bế đứa con đỏ hỏn trên tay thì bắt gặp chồng cũ đứng ngay cuối hành…

Sống chung bao năm, tôi cứ nghĩ chỉ cần thương nhau là đủ. Tháng nào cũng đưa con dâu hai triệu tiền chợ, chẳng hề so đo

Ấy vậy mà chỉ lỡ miệng chê miếng thịt hơi mỡ, sáng hôm sau nó xách về rổ cá ươn tanh nồng. Tôi giận, ngừng đưa tiền….

Ngày Cô Trở Lại: Bí Mật Hai Đứa Trẻ Và Cơn Á..c Mộng Mới Bắt Đầu

Bảy năm trước, Mai đã từng quỳ dưới chân chồng mình—Tùng—xin anh giữ lại đứa con trong bụng. Cô mang thai ba tháng, cơ thể yếu, tương…

Nhặt được tờ hóa đơn 3 triệu trong túi chồng, tôi run bần bật khi đọc dòng ghi chú chữ đỏ

Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ rơi vào trạng thái bàn tay lạnh toát, tim đập thình thịch chỉ vì… một tờ giấy nhỏ. Cuộc hôn…

Chồng đi làm về đưa vợ 8 cây vàng và 200 triệu đồng, diễn biến sau đó mới đau lòng

Tôi là Phượng, 30 tuổi. Nếu ai đó hỏi hôn nhân là gì, có lẽ tôi từng sẽ trả lời: là sự bình yên sau một ngày…