Tôi luôn nghĩ quan hệ mẹ chồng – nàng dâu của mình thuộc dạng “dễ thở” nhất vùng. Mẹ chồng ở quê, có hai chị gái lấy chồng gần nhà nên đi lại chăm nom rất tiện. Còn vợ chồng tôi làm việc trên Hà Nội, mỗi năm chỉ về được vài lần. Các chị ở quê lúc nào cũng bảo mẹ: “Lên ở với cậu T. cho vui, mẹ già rồi ở nhà một mình nguy hiểm lắm”. Nhưng bà nhất quyết không nghe. Bà quen nếp nhà, quen góc sân trồng mấy luống rau, quen tiếng gà gáy sáng. Bà bảo ở quê có hàng xóm, có chị em, có ruộng vườn… lên thành phố bí bách lắm.
Tôi từng áy náy vì nghĩ bà sợ làm phiền vợ chồng tôi. Nhưng hỏi thì bà cười hiền, bảo: “Không phải đâu, mẹ quen rồi”.
Thế rồi khoảng hai tháng trước, mẹ chồng đột nhiên gọi điện bảo muốn lên Hà Nội ở một thời gian. Chúng tôi mừng lắm. Chồng tôi còn hí hửng: “Cuối cùng bà cũng chịu rồi”. Tôi cũng phấn chấn dọn lại phòng, mua thêm ít đồ để bà ở cho thoải mái.
Mọi thứ suôn sẻ… cho đến một buổi sáng.
![]()
Tôi vô tình thấy trong túi xách của mẹ có một cuốn sổ nhỏ. Tôi không định xem, nhưng nó rơi ra đúng trang có danh sách chi phí, ghi rất chi tiết: “Phòng đơn 6 triệu/tháng”, “Đặt cọc 3 tháng”, “Tiền sinh hoạt ước tính 20 năm”, bên cạnh còn kẹp tờ giấy giới thiệu của một viện dưỡng lão .
Tôi đứng tim.
Tôi không hiểu gì cho đến khi thấy cả một tập hồ sơ khác: giấy khám sức khỏe, hồ sơ đăng ký, phiếu tư vấn. Thậm chí còn có ảnh bà chụp cùng mấy cụ già đang cười rất vui. Mẹ tôi – người mà họ hàng vẫn nghĩ “sợ con dâu, sợ lên ở với con” hóa ra đã âm thầm chuẩn bị kế hoạch vào viện dưỡng lão suốt 3 tháng nay.
Buổi tối, tôi ngồi nói chuyện với bà. Mẹ chồng chỉ cười, không có chút giấu giếm:
“Mẹ tính rồi. Ở viện dưỡng lão có bạn, có hoạt động. Mấy bà bạn mẹ vào hết rồi, ngày nào cũng kể vui lắm. Ở với chúng mày, chúng mày đi làm cả ngày, mẹ ngồi một mình chán. Mẹ chuẩn bị đủ tiền rồi, 20 năm cũng chẳng lo”.
