
Tôi đang sống những tháng ngày yên ổn sau khi sinh con gái đầu lòng được 4 năm thì bỗng dưng sóng gió ập tới. Tất cả bắt đầu từ lúc họ hàng bên chồng gặp nhau dịp giỗ tổ, và mẹ chồng tôi bỗng “bật chế độ” tối cổ, khiến tôi từ một mẹ bỉm có tổ ấm bỗng hóa thành “đối tượng cần được uốn nắn”.
Nói qua để mọi người hiểu, vợ chồng tôi lấy nhau 6 năm, có một cô bé xinh xắn, ngoan ngoãn, khỏe mạnh. Chúng tôi cũng tự chủ về kinh tế, có nhà riêng, chẳng sống chung ai, thi thoảng mới đưa con qua thăm nội. Tưởng thế là yên, nào ngờ hôm đó sau khi bế cháu, mẹ chồng tôi thở dài:
“Con gái đầu lòng là quý, nhưng phải thêm đứa nữa cho có nếp có tẻ, sau này nhà cửa mới vui. 4 năm rồi, cũng đến lúc tính chuyện sinh thêm đi”.
Tôi còn chưa kịp nói gì thì bà nói tiếp, lần này với giọng nặng như đá: “Tốt nhất là năm sau là phải có. Con mà chần chừ, mẹ không biết nói gì với họ hàng đâu”.
Tôi nhìn chồng, anh liếc tôi nhưng im lặng cúi mặt. Điều đó làm tôi khó chịu hơn cả lời mẹ chồng. Tôi không phân biệt việc sinh con trai hay con gái nhưng để ép người phụ nữ sinh tiếp khi cô ấy chưa sẵn sàng thì có phải là ích kỷ quá không?
Về nhà, tôi nói thẳng với chồng: “Em chưa sẵn sàng sinh thêm. Em còn công việc cần ổn định, sức khỏe em yếu thế nào anh cũng biết. Mình đã bàn từ trước là chỉ sinh khi cả hai thấy phù hợp cơ mà”.

Chồng lại động viên tôi cho qua chuyện. Tôi cười nhạt, hiểu rõ anh cũng không khác gì mẹ anh. Cuối cùng, tôi làm một việc mà chẳng ai nghĩ tôi dám làm: Tôi thu xếp một buổi họp gia đình, yêu cầu cả hai bên nội ngoại và vợ chồng cùng ngồi lại.
