Bỏ học đi khuân vác suốt 5 năm lấy tiền chữa bệnh cho người yêu và cái kết không ngờ

Đại và Lệ yêu nhau khi hai người vừa bước chân vào giảng đường đại học, một mối tình sinh viên trong sáng, đầy hứa hẹn. Tuy nhiên, chỉ học hết kỳ 1 năm nhất, Lệ phải vào viện cấp cứu vì bị viêm cầu thận mạn tính dẫn đến suy thận. Lúc đó, bác sĩ thậm chí đã nói khó qua khỏi, nhưng bố mẹ Lệ và Đại đã tìm mọi cách để cố gắng chữa trị cho cô, còn nước còn tát.

Bố mẹ Lệ đã bán hết những gì có thể bán: nhà cửa, đất đai, đồ đạc có giá trị để lo chạy chữa thuốc thang cho con gái. Nhưng chỉ 2 tháng Lệ nằm viện, số tiền ấy cũng đã hết sạch. Lúc này, gia đình không biết xoay sở ra sao nữa vì những chỗ nào vay mượn được thì đã vay hết rồi, nhà cũng đã thế chấp ngân hàng. Nếu không tiếp tục điều trị theo liệu trình thì tính mạng của Lệ khó giữ, có thể ra đi bất cứ lúc nào.

Thương người yêu, không muốn Lệ phải chết, Đại đã quyết định làm một việc mà cả đời anh không bao giờ hối hận. Đại quyết định nghỉ học, từ bỏ giảng đường đại học và tương lai xán lạn của mình, để đi làm kiếm tiền lo thuốc thang cho cô. Và kể từ khi đó, cả ngày lẫn đêm, Đại làm bốc vác thuê, bán sức la/o động để kiếm tiền giúp bố mẹ người yêu chữa bệnh. Lúc đầu Đại giấu mẹ vì bố Đại đã mất, anh không muốn mẹ phải lo lắng thêm. Nhưng sau đó, mẹ anh cũng biết. Thấy con mình dành tình yêu lớn cho bạn gái, mẹ Đại cũng ủng hộ chuyện tình cảm của hai người chứ không ngăn cản gì cả, bà chỉ lặng lẽ dõi theo con trai với nỗi xót xa và tự hào.

Khi đó, bố Lệ cũng đi làm thuê cùng với Đại để lấy tiền chữa trị cho con, chỉ để lại vợ trông con trong bệnh viện. Hai người đàn ông ấy, một già một trẻ, đều không muốn Lệ phải đau đớn vì bệnh tật, không muốn nhìn thấy ngày cô phải đối mặt với tử thần, nên chỉ còn biết cố gắng kiếm tiền và kiếm tiền mà thôi. Mỗi giọt mồ hôi rơi xuống là một hy vọng mong manh cho sự sống của Lệ.

Gần 1 năm điều trị ở viện thành phố thì Lệ được chuyển về bệnh viện tuyến huyện vì bệnh đã có dấu hiệu thuyên giảm. Đại 2 ngày một lần vào thăm Lệ, nhiều lúc còn mặc nguyên bộ đồ bám đầy bụi bẩn, chua lòm mùi mồ hôi, tay bưng hộp cháo nóng hổi. Nhìn anh, Lệ ứa nước mắt. Cô biết ơn anh vô cùng, người cô yêu đã cứu mạng cô, đã hy sinh cả tương lai vì cô. Cô chỉ còn biết cảm ơn anh vô cùng.

Đại làm việc không ngừng nghỉ, từ sáng sớm đến tận khuya. Chẳng hiểu sao trời ban cho anh sức khỏe tốt tới vậy, chẳng hề ốm đau, chỉ có điều vì phải vác nặng quá, vai anh đã u lên và cảm giác người gù đi một chút. Bố Lệ sau hơn 1 năm đi bốc vác thuê cùng với Đại thì trong một lần không may ông đã bị giãn dây chằng nặng, không thể làm nặng được nữa. Vậy là lại gia đình đã khó lại càng khó hơn. Ông phải về quê bóp thuốc lá rồi chăm lo ruộng vườn.

Đại chẳng ngại ngần nói với bố mẹ Lệ rằng: “Tiền lo thuốc cho Lệ hai bác cứ để con lo. Con đi làm thế này cũng tạm đủ để Lệ được điều trị.” Sức khỏe khá lên, Lệ được về nhà nhưng thuốc thì vẫn phải uống đều đặn. Vậy là Đại trên thành phố làm thuê hàng tháng lại chia lương ra rồi gửi về cho mẹ mình nuôi em và cho người yêu chữa bệnh. Ròng rã suốt 5 năm trời, thậm chí có năm Đại còn không về quê ăn Tết vì dịp Tết làm được công cao. Chục ngày Tết bằng cả 2 tháng ngày thường vất vả. Anh chỉ còn biết cố gắng và cố gắng mà thôi, với niềm tin mãnh liệt rằng một ngày nào đó, anh và Lệ sẽ có một tương lai hạnh phúc.

Ngày Cưới Định Mệnh: Bi Kịch Của Kẻ Bị Bỏ Rơi
Cuối cùng thì mọi sự cố gắng của Đại đã có thành quả xứng đáng. Lệ đã khỏi bệnh, thậm chí nhìn cô bây giờ còn có da có thịt hơn xưa, xinh đẹp rạng rỡ. Người bác họ của Lệ đã xin cho cô làm lễ tân ở một công ty tư nhân ở tỉnh vì Lệ có ngoại hình khá. Hai gia đình cũng đã qua lại nói chuyện, dự định cuối năm ấy, ngày lành tháng tốt sẽ làm đám cưới cho Đại và Lệ. Tình yêu 5 năm, 5 năm hy sinh, cuối cùng cũng sắp đơm hoa kết trái.

Nhưng thật không thể nào ngờ được rằng… cuộc đời lại nghiệt ngã đến thế. Lệ vừa mới vào công ty đó làm được nửa tháng thì đã lọt vào mắt xanh của chàng giám đốc trẻ tuổi, giàu có. Anh ta tán tỉnh cô tới tấp, tặng cô rất nhiều quà có giá trị: túi xách hàng hiệu, trang sức đắt tiền, thậm chí còn công khai đưa đón cô bằng chiếc ô tô xịn của mình. Những thứ mà Đại, dù có làm việc cật lực cả đời, cũng chưa chắc đã mua nổi. 3 tháng sau, Lệ đã âm thầm nhận lời cầu hôn bằng chiếc nhẫn kim cương lấp lánh của anh ta, vứt bỏ đi 5 năm tình nghĩa, 5 năm hy sinh của Đại như một món đồ bỏ đi.

Sự việc chỉ được mọi người biết khi bố mẹ Lệ đi mời đám cưới. Mẹ Đại té ngửa, gọi gấp con trai về. Lúc đó, Đại còn không tin, bảo mẹ: “Mẹ ơi, con cố gắng làm thêm 2 tháng nữa lấy tiền về cuối năm lo đám cưới cho đàng hoàng. Sao mẹ lại nói vậy?”

“Cưới xin gì nữa con! Nó… nó lấy chồng giàu rồi! Nó đã ph/ản b/ội con rồi!” Giọng mẹ Đại ng/hẹn n/gào trong điện thoại.

Ngày Đại về đúng là ngày Lệ lên xe hoa. Sáng hôm ấy, vừa xuống xe khách, anh la/o ngay tới nhà cô. Khắp nơi treo đèn kết hoa rực rỡ, tiếng nhạc đám cưới vang vọng, nhưng đối với Đại, đó là những âm thanh của sự t/an n/át. Lệ đang trang điểm cô dâu, xinh đẹp lộng lẫy trong chiếc váy trắng tinh khôi. Khi cô quay lại, nhìn thấy Đại gầy gò, quần áo la/o động bám đầy vôi vữa, bụi bẩn, chua lòm mùi mồ hôi, và ti tỉ những thứ khác dính vào, ánh mắt cô thoáng chút giật mình, rồi nhanh chóng chuyển sang vẻ lạnh lùng, thậm chí là ghê tởm.

Lệ nhẹ nhàng nói với anh, giọng nói của cô nghe sao mà xa cách, lạnh lùng đến lạ, như thể đang nói chuyện với một người xa lạ: “Em xin lỗi, Đại. Cảm ơn anh vì 5 năm qua đã hy sinh tất cả cho em. Không có anh, chắc em không có ngày hôm nay.” Cô dừng lại, nhìn thẳng vào đôi mắt đau khổ của Đại, từng lời như nhát dao cứa thẳng vào tim anh. “Nhưng em xin lỗi, em không thể lấy anh được. Anh ấy… anh ấy lo cho em cuộc sống sung sướng về sau. Một cuộc sống mà anh không bao giờ có thể cho em được. Sau khi cưới chồng, em sẽ cho em tiền, em xin gửi lại anh tất cả số tiền anh đã lo thuốc thang cho em.”

Đại sững sờ, không thể tin vào tai mình. Anh ta lùi lại một bước, ánh mắt đầy phẫn nộ và đau đớn. “Em nghĩ em đủ tiền để trả cho 5 năm qua của tôi sao?! Em nghĩ một vài đồng tiền có thể mua được 5 năm tuổi trẻ của tôi, 5 năm tôi bán mạng vì em sao?!”

“Em… em xin lỗi…” Lệ lặp lại, đôi mắt cô lảng tránh ánh nhìn của Đại, quay mặt đi.

Đúng lúc đó, nhà gái bắt đầu rối rít giục cô dâu vào trong vì chú rể chuẩn bị đến đón. Sợ Đại giận làm chuyện gì đó không hay, làm hỏng đám cưới, bố Lệ đã vội vàng nhờ anh em họ hàng áp tải anh ra về. Đại vùng vẫy, muốn la/o vào túm lấy Lệ, muốn hỏi cô thêm một lần nữa, muốn biết tại sao cô lại tàn nhẫn đến vậy. Nhưng anh em họ hàng giữ chặt lấy anh.

Đại bị lôi ra khỏi nhà, vừa đi nước mắt vừa chảy, nóng hổi trên gò má. Anh đã tin và hy sinh cho nhầm người rồi. “Tại sao? Tại sao anh lại ngu dại đến mức đó hả trời?! Tại sao tôi lại đặt cược cả cuộc đời vào một người phụ nữ như em?!” Anh gào thét trong câm lặng.

Giờ thì người ta đang cười vui hạnh phúc trong ánh đèn lấp lánh của tiệc cưới. Còn anh, anh đứng đó, một mình giữa con đường đất bụi bặm, đau nhói đến thấu ruột gan, trái tim t/an n/át vì sự ph/ản b/ội của người con gái mà anh đã từng yêu hơn cả mạng sống của mình. Hạnh phúc của Lệ được xây dựng trên chính nỗi đau và sự hy sinh tột cùng của Đại.

Related Posts

Người yêu 7 năm mắc bệnh hiểm ngh/èo, chàng trai hủy hô//n cưới vợ mới để rồi phải nhận quả báo ngay ngày đón dâu

Xuyến và Hùng yêu nhau từ khi hai người bước vào năm học lớp 11. 2 năm cấp 3 khô//n g học cùng lớp nhưng tình cảm…

Xem xong clip â/n á/i bồ của chồng gửi, vợ chỉ nói 1 câu khiến chồng c///hết đứng

Anh chị yêu nhau 2 năm thì cưới. Ngày yêu, anh thương và chiều chuộng chị hết lòng. Chị đi đâu, anh cũng làm xe ôm tận…

Đón chồng sau 2 năm đi nước ngoài, vợ chưa nói được câu nào đã ngất xỉu…

Khi Ly ma/ng b/ầu đến tháng thứ 6 thì Dũng – chồng cô – nhận được một cơ hội lớn: được công ty cử đi học ở…

Đứa trẻ c/âm bỗng hét lên trong lễ tang người mẹ. Nội dung câu nói khiến tất cả hoảng loạn.

Trời Ninh Bình giữa tháng Sáu vẫn còn se lạnh vào ban đêm. Trong căn nhà hai tầng yên ắng nằm ven thành phố, ánh đèn phòng…

Người cha dán thiết bị theo dõi vào giày con gái 15 tuổi và phát hiện địa điểm con đến khiến ông ngã quỵ

Mỗi buổi sáng, Tuấn đều dậy sớm hơn chuông báo thức. Không phải vì thói quen, mà vì những cơn mơ gián đoạn. Chúng thường mang hình…

Mẹ ơi, ra khỏi đây nhanh lên! Con gái bảy tuổi nắm chặt tay tôi và nói…

Hương nắm chặt tay lái, mắt nhìn chằm chằm vào đoạn đường quốc lộ nhỏ trải dài trước mặt. Chiếc xe c/ũ lắc lư nhẹ mỗi khi…