
Tôi lấy chồng đã gần bốn năm. Cuộc sống của tôi, nếu nhìn từ bên ngoài, gần như chẳng có điểm gì phải than phiền: chồng yêu thương, bố mẹ chồng hiền lành, không hề thúc giục chuyện sinh nở. Ai cũng nói tôi là “cô con dâu may mắn nhất họ”.
Nhưng chỉ có tôi biết, trong lòng mình suốt mấy năm nay không có nổi một ngày yên ổn.
Tôi vốn là người cầu toàn. Cưới chồng được vài tháng, tôi đã lập hẳn “lịch sinh con”: tháng này thả, tháng kia siêu âm, năm nào sinh là vừa tuổi bố mẹ. Tôi tính toán từng chút một, đọc mọi loại tài liệu, từ cách canh trứng đến các thực đơn tăng khả năng thụ thai. Tôi còn tập yoga, uống thuốc bổ, và cả đếm ngày rụng trứng như làm nhiệm vụ.
Thế nhưng, tháng này qua tháng khác, que thử vẫn chỉ một vạch.

Ban đầu tôi còn bình tĩnh, tự an ủi rằng chắc do duyên chưa tới. Nhưng càng về sau, mỗi khi ai đó hỏi mẹ chồng “bao giờ có cháu bế?”, tim tôi như bị bóp nghẹt. Tôi bắt đầu thu mình, không muốn gặp ai, sợ những câu hỏi vô tình.
Tôi ăn uống kiêng khem đến mức thiếu chất, tập luyện đến kiệt sức, tối nằm cũng chẳng thể ngủ vì cứ nghĩ “hay là mình có vấn đề?”.
Một hôm, cả nhà ngồi ăn cơm, tôi đang lơ đãng thì mẹ chồng nhìn sang rồi nói đúng một câu: “Con căng thẳng quá, thả lỏng đi một chút, không cần vội”.
Câu nói nhẹ như gió thoảng, nhưng đêm đó tôi trằn trọc mãi.
