Cha không may t/ai nạ/n m/ất sớm, bị nhà chồng hắt hủi vợ mang 2 con trai đi làm ăn xa, 28 năm sau các con đều đỗ Tiến sĩ thì đằng nội tìm nhận lại cháu nhận được câu trả lời s/ốc
Ngày ấy, trời còn chưa sáng hẳn, sương phủ mờ khắp lối quê, bà Đông ôm chặt hai đứa bé mới đầy tháng trong vòng tay run rẩy. Tiếng khóc yếu ớt của Minh và Luân như xé toạ-c cõi lòng bà. Người chồng – trụ cột duy nhất của gia đình – vừa mất trong một vụ ta/i nạn xe máy khi đang chở thuốc về cho vợ mới sinh. Nỗi đau chưa kịp nguôi, bà đã phải hứng chịu gia đình chồng. Họ nói bà “sá-t phu”, là điề::m gở, là gánh nặng.
“Cô đem con đi đâu thì đi, đừng để lại tai họa ở đây!
Bà Đông không còn lựa chọn nào khác. Bà bế hai con đi giữa đêm, ra khỏi cổng làng với hai bàn tay trắng, lòng đau như bị xé thành trăm mảnh.
Những năm sau đó là chuỗi ngày vật lộn với cơm áo gạo tiền. Bà Đông xin làm thuê đủ nghề: rửa bát, nhặt ve chai, phụ hồ… Chỉ mong có đủ tiền nuôi hai con ăn học. Mỗi lần nhìn thấy hai đứa trẻ ngủ co ro trong góc nhà trọ dột nát, bà lại nuốt nước mắt, thề rằng dù khổ đến đâu, cũng không để con thất học.
“Con phải học thật giỏi, phải thành người, để không ai khinh mình nghèo.”
Khám phá thêm
tôi
lịch
Lịch
Tỏi
Minh và Luân lớn lên trong sự yêu thương vô bờ bến của mẹ. Họ học giỏi, chăm ngoan và luôn khắc ghi những hi sinh của mẹ. Mỗi lần bạn bè chê cười vì không có cha, vì mẹ đi nhặt rác, họ chỉ siết tay nhau mà nhủ lòng: “Phải sống xứng đáng với mẹ.”… và sau 28 năm bà Đông đón nhận niềm vui chưa từng có .

Năm Minh 28 tuổi, Luân 28 tuổi (hai anh em sinh đôi), cả hai cùng lúc nhận tin đỗ Tiến sĩ – một người tại Singapore, một người tại Hàn Quốc. Ngày nhận thư báo, bà Đông ngồi thẫn thờ rất lâu. Bà mân mê tờ giấy đã nhàu vì tay bà run quá, nước mắt rơi xuống từng giọt nóng hổi.
“Con… con làm được rồi mẹ ơi…
Tụi con làm được rồi…”
Hai anh em ôm mẹ khóc như những đứa trẻ. Căn phòng trọ 12m² năm xưa giờ đã thay bằng căn nhà nhỏ sạch sẽ, nhưng nỗi gian truân của gần 30 năm bỗng ùa về như thước phim tua ngược.
Câu chuyện bất ngờ bắt đầu từ đây
Ngày Minh bảo vệ luận án Tiến sĩ, truyền thông trong nước đưa tin. Họ kể về hoàn cảnh đặc biệt: mồ côi cha từ nhỏ, mẹ một mình nuôi con bằng nghề lao động chân tay.
Tin tức ấy về đến quê nội.
Chỉ một tuần sau, một chiếc xe 7 chỗ đen bóng dừng trước cửa nhà bà Đông. Bốn người bước xuống – mặt mũi sang trọng, quần áo bảnh bao. Đi đầu là một người đàn ông ngoài 60, tóc bạc nhưng dáng còn mạnh — chính là bác cả bên nội, người năm xưa từng đuổi bà khỏi nhà chỉ bằng một câu:
“Cô đem con đi đâu thì đi! Đừng để lại tai họa!”
Bác cả nhìn quanh căn nhà rồi hắng giọng:
– Chúng tôi tới nhận lại cháu.
Dù gì chúng cũng là máu mủ nhà họ Hoàng.
Giờ thành đạt, chúng phải về nhận tổ quy tông. Nhà cửa, đất đai… gia tài tổ tiên, chúng tôi sẽ chia lại cho.
Bà Đông sững người. Trái tim bà quặn thắt như có ai bóp nghẹt. Bà nhìn hai con – giờ đều cao lớn, thành đạt, gương mặt đầy tự trọng. Minh nhẹ nhàng đỡ vai mẹ, rồi quay sang họ, mỉm cười lịch sự nhưng ánh mắt lạnh lẽo:
– 28 năm trước, khi mẹ tôi ôm hai đứa trẻ đỏ hỏn rời khỏi cổng làng, ai trong số quý vị chạy theo để hỏi: “Ba mẹ con có cần giúp gì không?”
Không ai đáp.
Luân bước tới, giọng đanh hơn:
– Khi cha mất, mẹ tôi bị các người gọi là “điềm gở”.
Khi nhà chỉ còn lại ba mẹ con, các người đuổi mẹ tôi đi giữa đêm.
Khi chúng tôi ăn cơm chan nước lã, ngủ dưới mái nhà dột…
các người ở đâu?
Bác cả tái mặt:
– Nhưng… giờ các cháu thành đạt, cũng nên trở về nhận họ…
Minh nhìn thẳng:
– Chúng tôi có một dòng họ duy nhất: họ của MẸ.
Không ai có quyền nhận lại hai đứa trẻ mà chính các người đã vứt bỏ.
Cả họ nội đứng chết lặng.
Câu nói ấy như một nhát dao rạch thẳng vào thứ sĩ diện mà họ mang đến.

Bất ngờ hơn nữa là hành động của bà Đông
Bà tiến lên, cúi xuống và nói chậm rãi:
– Tôi không dạy con thù hận. Nhưng tôi dạy chúng biết ai thật lòng và ai không.
Các ông muốn nhận cháu ư?
Các ông đã từng nhận chúng khi đói rét chưa?
Giờ giàu sang mới tìm tới… tôi xin lỗi, tôi nghèo nhưng tôi không cho con tôi đánh đổi lòng tự trọng.
Bà quay lưng, khép cổng lại.
Tiếng chốt cổng vang lên cạch một tiếng, như đóng lại 28 năm uất nghẹn.
Nhà nội lên xe, nổ máy chạy đi trong sự bối rối, còn ba mẹ con đứng dưới ánh nắng chiều – nắng vàng, ấm và trong như ngày đầu bà Đông bế hai đứa con ra khỏi cổng làng năm xưa.
Nhưng lần này, không còn là đôi bàn tay trắng.
Họ có nhau.
Và có một tương lai rực rỡ đang mở ra thênh thang phía trước.
