Chồng b..ỏ vợ bầu trên cao tốc, trở lại vài giờ sau và đứng ch..ế..t lặng

Âm thanh còi xe cứu thương xé tan tiếng mưa nặng hạt. Người vợ được vài người tốt bụng đưa lên cáng, đưa vào bệnh viện gần nhất. Người chồng chạy theo, mặt tái mét, bước chân run rẩy như kẻ vừa tỉnh mộng. Anh ta không ngờ chỉ trong vài giờ, sự giận dữ mù quáng của mình có thể đẩy mọi thứ đến bờ vực.

Tại phòng cấp cứu, ánh đèn trắng lạnh lẽo hắt lên gương mặt người phụ nữ. Cô vẫn nhắm nghiền mắt, môi tím tái, hơi thở yếu ớt. Các bác sĩ hối hả:
“Bệnh nhân mang thai 5 tháng, tụt huyết áp nặng, có dấu hiệu mất nước và suy kiệt. Chuẩn bị truyền dịch, theo dõi tim thai!”

Người chồng đứng bên ngoài, lồng ngực thắt lại. Tiếng tim thai phát ra từ máy monitor đều đều nhưng yếu ớt, như từng nhát dao cứa vào lương tâm. Trong đầu anh ta vang vọng lại cảnh tượng vài giờ trước: tiếng vợ cầu xin, đôi tay yếu ớt níu lấy anh trong mưa, rồi ánh mắt tuyệt vọng khi bị xô xuống đường.

Anh ta nhớ lại những ngày đầu yêu nhau – khi cô là người phụ nữ hiền lành, luôn tin tưởng anh, bỏ qua mọi khuyết điểm của chồng. Nhưng dần dần, những áp lực công việc, gia đình, cộng thêm sự ích kỷ trong chính bản thân anh đã khiến tình yêu trở thành gánh nặng. Cái thai 5 tháng lẽ ra là niềm vui, thì trong mắt anh chỉ là một xiềng xích. Và hôm nay, cơn bão ngoài trời chẳng dữ dội bằng cơn bão trong lòng anh – thứ đã khiến anh đánh mất cả nhân tính.

Gia đình

Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra. Một nữ bác sĩ bước ra, gương mặt nghiêm trọng:
“Cả hai mẹ con đều thoát chết, nhưng tình trạng sản phụ yếu lắm. Cần chăm sóc, dinh dưỡng và tuyệt đối không được căng thẳng thêm. Nếu không, rất dễ xảy ra biến chứng.”

Người chồng gục xuống ghế, mồ hôi túa ra khắp người. May mắn còn cơ hội, nhưng liệu anh có còn tư cách để ở bên cô?

Chiều hôm đó, khi người vợ tỉnh dậy, đôi mắt mở ra yếu ớt. Nhìn thấy chồng, cô quay mặt đi, bàn tay ôm chặt bụng. Anh ta lắp bắp:
“Anh xin lỗi… anh sai rồi… em hãy cho anh một cơ hội…”

Nhưng cô chỉ im lặng. Trong lòng cô ngổn ngang – vừa là nỗi sợ hãi, vừa là niềm thất vọng sâu sắc. Người đàn ông mà cô từng tin tưởng, từng trao cả cuộc đời, đã lạnh lùng bỏ mặc mình và con trong cơn bão. Liệu lời xin lỗi có đủ xóa đi vết thương ấy?

Tối hôm đó, mẹ ruột cô đến bệnh viện. Vừa nhìn con gái gầy yếu nằm trên giường, nước mắt bà trào ra. Bà quay sang con rể, ánh mắt vừa giận vừa đau:
“Cậu còn coi nó là vợ nữa không? Nó bụng mang dạ chửa, cậu bỏ giữa đường. Nếu hôm nay không có người cứu, thì mẹ con nó đã… Trời đất ơi!”

Người chồng cúi gằm mặt, không nói được một lời. Lời mẹ vợ như những nhát búa đập vào đầu. Anh biết, mọi sự tha thứ giờ đây chẳng còn dễ dàng.

Những ngày sau đó, người vợ được giữ lại bệnh viện để theo dõi. Cơn bão đã tan, nhưng khoảng cách giữa hai vợ chồng lại dày đặc như mây mù. Người chồng vẫn ngày ngày vào viện, mang theo thức ăn, thuốc bổ, quần áo sạch. Anh cố gắng chăm sóc, dọn dẹp, rửa chân tay cho vợ. Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng và đôi mắt tránh nhìn.

Trong lòng người vợ, nỗi đau ấy chưa thể lành. Cô nhớ lại khoảnh khắc bị bỏ lại trên cao tốc – tiếng gió rít, mưa quất vào da thịt, từng bước chân lê lết vô vọng. Đứa bé trong bụng đạp liên hồi, như nhắc nhở cô rằng còn có một sinh mạng đang cần mẹ bảo vệ. Chính con đã giúp cô cố gắng sống sót. Và chính vì thế, cô càng không thể dễ dàng tha thứ.

Một buổi chiều, khi cô nằm trong phòng bệnh, người chồng ngồi bên cạnh, giọng run rẩy:
“Anh đã suy nghĩ rất nhiều. Anh không còn mặt mũi nhìn em, nhưng anh xin thề từ nay sẽ không bao giờ buông bỏ em và con nữa. Nếu em không tha thứ, anh vẫn sẽ ở đây, chăm sóc cho đến khi em bình an.”

Người vợ khẽ quay lại, ánh mắt rưng rưng nhưng cương quyết:
“Anh nói thì dễ lắm. Nhưng anh có biết khoảnh khắc bị bỏ lại ngoài kia, em đã tuyệt vọng đến mức nào không? Nếu không có người tốt cứu giúp, có lẽ em và con đã chết rồi. Anh có nghĩ đến hậu quả không?”

Người chồng nghẹn lời. Anh biết mình đã gây ra một vết thương không thể xóa. Nhưng lần đầu tiên, anh cảm nhận rõ nỗi sợ mất đi gia đình, mất đi người vợ và đứa con chưa kịp chào đời.

Sau khi xuất viện, người vợ trở về nhà mẹ đẻ. Cô cần thời gian để hồi phục, và hơn hết là khoảng cách an toàn để nghĩ về con đường phía trước. Người chồng vẫn đến thăm, lặng lẽ mua đồ, đưa tiền, cố gắng chuộc lại lỗi lầm.

Thời gian dần trôi, bụng bầu ngày một lớn. Người vợ nhận ra mình không thể mãi ôm giữ nỗi đau, nhưng cũng không thể quên đi. Cô lựa chọn đặt điều kiện:
“Nếu anh thật lòng muốn quay lại, anh phải chứng minh bằng hành động. Em cần một người chồng có trách nhiệm, một người cha biết bảo vệ con. Không phải một kẻ ích kỷ chỉ biết đến mình.”

Người chồng gật đầu, nước mắt lăn dài. Anh hiểu rằng sự tha thứ không đến ngay lập tức, mà phải đổi bằng kiên nhẫn và lòng thành.

Related Posts

Lên thành phố thăm con cháu, dù con dâu khiến tôi bực tím gan nhưng vẫn chẳng dám góp ý nửa lời

Tôi năm nay ngoài 60 tuổi, sức khỏe cũng không còn như trước nhưng cứ vài tháng tôi lại lên thành phố ở với vợ chồng thằng…

Cầm 200 nghìn đi đám giỗ, thông gia nghèo bất ngờ khi gia chủ trả lại phong bì

Một số khách mời ở xa đến dự đám giỗ có đôi chút bất ngờ nhưng những người hàng xóm, bà con thân thiết của chủ nhà…

Vợ cũ tái hôn, tôi chưa kịp mừng cho cô ấy thì tức sôi máu vì cái tên chú rể

Tôi vẫn nhớ rõ hôm đó là một buổi chiều thứ bảy. Từ lâu tôi đã nghe tin vợ cũ chuẩn bị tái hôn, nhưng chưa bao…

Tôi bán nhà, gom 500 triệu lo viện phí c;ứ;;u chồ;ng, nhưng khi vào viện lại chứng kiến anh đang ôm ấp cô y tá, còn mẹ chồng hí hửng vun đắp cho họ. Tưởng mình đã mất tất cả, nhưng không…

Tôi chưa bao giờ nghĩ, ngày mình bán căn nhà duy nhất để cứu người đàn ông mình yêu nhất, lại là ngày tôi đánh mất luôn…

Lỡ mang thai rồi bị người yêu bỏ rơi, cô gái quê nghèo đặt đứa bé sơ sinh trong chiếc giỏ mây trước bến đò, kèm lời cầu xin. Hai mươi năm sau, cô trở về làng…

Buổi chiều tháng Tám, những đám mây trôi chậm trên nền trời loang ánh hoàng hôn, phủ sắc vàng nhạt lên mặt sông lăn tăn sóng nhỏ….

Pha “lật bàn” của cô vợ ngoan trong lễ kỷ niệm 10 năm ngày cưới

Hơn chục năm trước, Lan và Minh bước vào lễ đường với lời hứa “bên nhau trọn đời”. Mọi người đều nghĩ hôn nhân của họ sẽ…