
Tôi từng nghĩ điều đáng sợ nhất trong hôn nhân là bị phản bội. Nhưng hóa ra có thứ còn khắc vào tim sâu hơn: chứng kiến người đàn ông của mình lạc hướng, dù chỉ trong khoảnh khắc rất ngắn, và mình nhận ra… mình không phải hình bóng đầu tiên anh ấy tìm kiếm.
Đêm tân hôn của chúng tôi diễn ra trong một khách sạn lớn. Mẹ chồng bảo tổ chức ở đây nên đêm đầu 2 đứa ở lại cho riêng tư, để mọi người dọn nhà. Tôi thầm mừng vì nhà chồng quá tâm lý. Sau lễ cưới, cả hai đều mệt, chồng tôi tiếp khách cả ngày và phải uống rượu. Anh vẫn tỉnh táo, chỉ hơi đỏ mặt và đi chậm hơn bình thường. Tôi đỡ anh vào thang máy, trong lòng nhẹ nhõm vì cuối cùng ngày dài cũng kết thúc.
Chỉ không ngờ, chuyện đau lòng nhất lại nằm ngay phía sau cánh cửa phòng.

Khi tôi còn loay hoay khóa cửa, anh đi trước vài bước. Vừa bật đèn, anh đứng khựng lại như bị ai tát thẳng vào mặt. Cả người anh chao đảo, không phải vì rượu, mà như thể vừa nhìn thấy thứ khiến tim mình co thắt. Tôi chưa kịp hỏi gì, anh buột miệng một câu ngắn: “Sao em lại ở đây?”.
Không cao giọng, không gấp gáp, chỉ là một câu thốt ra theo bản năng, đầy chất nghẹn của người vừa nhận ra một điều quen thuộc nhưng không được mong đợi.
Tôi chết lặng.
Tôi biết rất rõ, anh không nhìn tôi. Ánh mắt anh lại hướng về góc phòng, nơi chỉ có một chiếc ghế bành trống. Một điểm vô nghĩa với bất kỳ ai, nhưng với anh lại như vừa hiện lên hình ảnh một người khác.
Anh dụi mắt, lắc đầu, rồi bước lùi lại một bước: “Anh xin lỗi… nhìn nhầm”.
Giọng anh khàn đặc, quay đi lảng tránh sự ngạc nhiên của tôi.
Tôi không trách anh ngay khi đó. Tôi chỉ im lặng bước vào trong, đóng cửa lại. Cả căn phòng sang trọng bỗng trở nên ngột ngạt, như có ba người chứ không phải hai.
Anh ngồi xuống mép giường, cúi đầu rất lâu. Tôi nghe rõ tiếng thở nặng, hơi rượu phả ra, nhưng trong đó còn có cái run nhẹ của người đang vật lộn giữa tỉnh và say, giữa quá khứ và hiện tại.
Sau đó anh lại xin lỗi, không có lời giải thích.
