
Đêm trước ngày cưới, lẽ ra tôi phải ngủ sớm để sáng mai còn làm cô dâu xinh đẹp, nhưng đến giờ tôi vẫn ngồi đây, tay run run, tim như có ai bóp nghẹt. Chỉ vì một tin nhắn vô tình hiện lên trên điện thoại của chồng sắp cưới…

Tôi vô tình nhìn thấy tin nhắn của anh với chị dâu: “Chị đưa 70 triệu rồi, nhưng bố lại bảo vẫn thiếu. Chị thì không sao nhưng ngại với ông bà lắm”. Tôi đọc mà lạnh sống lưng. Tôi mở máy anh ra xem và một loạt tin nhắn như tát thẳng vào mặt tôi. Hóa ra, bố chồng tương lai làm ăn thua lỗ, nợ nần chồng chất, vay cả tiền của chị dâu, vay cả tiền của thông gia, nhưng tất cả đều giấu tôi. Họ bàn với nhau rằng cứ cưới đi, rồi gom hết tiền mừng, vàng cưới, rồi “xử lý cho bố trước”. Sự thật này khiến tôi chao đảo. Thì ra bao ngày nay, mọi thứ đẹp đẽ họ thể hiện trước mặt tôi chỉ để đẩy tôi vào một cuộc hôn nhân mà tôi phải gánh cả một khoản nợ lớn không liên quan đến mình.
Tôi hỏi thẳng: “Anh định nói em lúc nào?”. Anh im một lúc rồi bảo: “Anh tính nói sau cưới. Anh sợ em lo”. Tôi bật cười mà như khóc. Anh bảo anh cũng bị kẹt vào rắc rối không phải do anh gây ra. Bố mẹ anh bảo chuyện trong nhà, không muốn làm rình rang. Tôi nghe mà thấy tủi nhục. Chuyện trong nhà anh, nhưng lại định dùng tiền mừng của tôi và gia đình tôi để giải quyết. Chẳng lẽ tôi bước vào đời làm vợ với vai trò một “khoản tiền hỗ trợ” hay sao?
Tôi gọi cho chị dâu để hỏi cho rõ. Chị nói với giọng ái ngại: “Chị xin lỗi vì em biết theo cách này. Nhưng bố đang nợ nhiều thật. Chị cho thì không sao, nhưng chị ngại với bố mẹ chị vì bên đó hỏi sao mới lấy về mà nhà chồng em đã vay tiền. Thôi thì mọi người giúp nhau”. Chị nói đến đó rồi im. Tôi không trách chị, nhưng sao tôi thấy mình giống người bị cả nhà đưa vào tình thế đã rồi. Một đám cưới với váy áo lung linh, nhưng phía sau lại là cái hố sâu tài chính mà tôi bị đẩy xuống mà không hề được hỏi ý kiến.
