Chiều muộn tháng tư, ánh sáng cuối cùng của ngày rút dần sau hàng rào gỗ mục nát của khu vườn nhà bà Hương, để lại bóng tối chậm rãi bò lan trên từng bậc thềm đá rêu phong. Bà Hương đứng tựa cửa bếp, đôi mắt đục màu khẽ nheo lại khi nghe thấy thứ âm thanh kỳ lạ len lỏi từ đâu đó ngoài sân. Một tiếng th/ét? Không hẳn. Nó yếu ớt, ngắt quãng, lặp đi lặp lại như bị b/ó/p nghẹt. “Tuấn!” Bà gọi vọng vào phòng khách nơi con trai đang ngồi cắm mặt vào chiếc điện thoại. “Nghe gì không?” Tuấn bực dọc đặt ly bia xuống bàn, giọng c/ộc c/ằn: “Lại bầy mèo hoang sinh sản đâu đó thôi. Mẹ già rồi, đừng làm quá mọi chuyện lên.” Bà Hương lắc đầu, lòng bất an. Tiếng th/ét yếu dần nhưng nhịp điệu đều đặn ấy cứ vang vọng trong tai bà như tiếng tim đập của ai đó bị đè nén.

Ở góc bếp, bé Thảo, cháu gái bảy tuổi của bà, đang ngồi xếp giấy dưới chiếc bàn gỗ cũ kỹ. Cô bé giật mình khi nghe bà gọi nhỏ: “Bà ra ngoài một chút, con đừng đi đâu nhé, Thảo.” Thảo ngẩng lên, đôi mắt nâu to tròn ánh lên sự lo lắng. “Bà đi đâu đấy ạ? Ngoài kia tối rồi.” Bà khẽ xoa đầu cháu: “Bà kiểm tra chút thôi, ở yên đây, nghe lời bà.”
Không đợi Thảo phản ứng, bà Hương cầm chiếc áo khoác mỏng bước ra sân sau. Hàng rào gỗ cũ chia sân nhà bà với khu đất trống sát vách, nơi có căn nhà của lão Dũng, người đàn ông sống cô độc suốt mấy chục năm, ít ai trong xóm ưa nổi. Dũng năm nay ngoài 60, dáng người khắc khổ, ánh mắt sâu hoắm như hai hố đen. Không vợ không con, chẳng ai từng thấy có khách tới nhà lão, ngoài mấy lần ông ta lang thang chợ phiên mua vật liệu cũ về chất đống sau vườn.
Bà Hương nhẹ nhàng mở cổng sau bước sang. Tiếng gió lùa qua những luống rau úa tàn. Mùi đất ẩm và sơn cũ hăng hắc xộc vào mũi. Tiếng th/ét lạ biến mất nhưng nỗi bất an ngày một lớn trong lòng bà. Cánh cửa hầm phía sau căn nhà Dũng hé mở, ánh đèn đỏ lờ mờ hắt ra từ khe cửa tối tăm. Bà Hương tiến lại gần, tim đập thình thịch.
Bên trong, cảnh tượng khiến bà sững người: ba đứa trẻ trần truồng, tay chân bị trói chặt bằng dây thừng thô ráp, miệng chúng bị dán băng keo bạc, mắt ngấn nước, thân hình gầy gò lộ rõ từng khúc xương sườn xanh xao dưới ánh đèn đỏ dọi từ chiếc bóng đèn trần cũ kỹ. Một bé trai cố gắng cựa quậy. Tiếng rên rỉ yếu ớt phát ra từ cuống họng bị b/ó/p nghẹt bởi băng keo. Đứa nhỏ nhất nằm co ro trong góc, đôi mắt vô hồn tràn đầy sợ hãi. Bà Hương chết lặng, hai tay run rẩy bấu chặt vào cánh cửa. Bà muốn h/ét lên nhưng cổ họng nghẹn cứng như bị siết lại. Bà quay người định bỏ chạy, chân chưa kịp nhấc lên thì một bóng người ập tới từ phía sau. Cái xẻng nặng trịch vung lên, giáng thẳng vào gáy bà. “Á!” Bà Hương chỉ kịp thốt lên tiếng kêu yếu ớt trước khi cả thân hình đổ gục xuống nền đất lạnh ngắt. Dũng đứng đó, gương mặt tối sầm, ánh mắt không chút cảm xúc.
Từ phía hàng rào gỗ, trong bóng tối lặng lẽ, Thảo nấp sau bồn gỗ trồng rau của bà, toàn thân run lên cầm cập. Cô bé đã chứng kiến tất cả. Thảo lén ra sân tìm bà khi thấy bà đi lâu chưa về, nhưng chưa kịp cất tiếng gọi thì đã thấy cảnh tượng k/inh hoàng ấy. Bé run rẩy, hai chân mềm nhũn, nước tiểu không kìm được thấm ướt quần, chảy xuống nền đất. Đôi tay nhỏ bé cầm chặt con gấu bông màu hồng, siết mạnh tới mức cắn nát cả một góc tai gấu, đôi môi tím tái, không thốt nổi một âm thanh. Dũng lúc này kéo lê thân thể mềm oặt của bà Hương vào trong hầm, cánh cửa sập lại, bóng tối nuốt chửng tất cả.
Thảo cố nuốt tiếng nấc, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt non nớt. Một giọng nói thì thầm sau lưng làm Thảo giật bắn mình. “Chuyện gì thế Thảo?” Là Phúc, bạn cùng lớp sống ở cuối phố, cậu bé gầy gò có đôi mắt xám như bầu trời mùa đông. Phúc tò mò khi thấy Thảo trốn sau bồn cây, mặt tái nhợt. Thảo chỉ kịp thì thào, giọng đứt quãng: “Ông ấy hại bà rồi.” Phúc ngơ ngác: “Ai cơ?” “Gì cơ? Cậu nói gì vậy?” Thảo lắc đầu, nước mắt không ngừng rơi. Cô bé không dám nói thêm, sợ hãi siết chặt gấu bông vào lòng rồi vụt chạy về nhà, bỏ mặc Phúc đứng ngơ ngác giữa sân tối.
Trong nhà, Hằng, mẹ Thảo, vẫn chăm chú vào điện thoại, lướt xem hình ảnh từ mạng xã hội, thỉnh thoảng nhíu mày bình luận mấy câu: “Đồ ăn xấu thế mà cũng khoe.” “Con nhỏ này chụp sống ảo nhìn phát chán.” Tuấn (cha Thảo) thì ngồi uống bia, mắt dán vào trận bóng chiếu trên TV. Thảo lao vào nhà, cả người ướt nhẹp, mặt mũi hoảng loạn. Hằng ngẩng lên, cau mày: “Làm sao mà người như cái xác trôi sông thế kia?” Thảo không trả lời, chỉ đứng run lẩy bẩy, đôi mắt ngấn nước nhìn ra phía sân sau, nơi bóng tối đang dày đặc bao trùm. Cùng lúc ấy, ngoài kia, tiếng kéo lách cách bắt đầu vang lên, như tiếng vật nặng bị kéo lê trên nền đất, hòa trong tiếng gió rít qua những tán cây đen kịt.
Cả đêm đó, Thảo không ngủ được. Cô bé nằm co ro trên giường, con gấu bông sũng nước tiểu vẫn bị ôm chặt trong tay.
Sáng hôm sau, căn nhà rơi vào không khí nhốn nháo. Tuấn gọi điện khắp nơi, nét mặt căng thẳng: “Mẹ tôi tối qua không về, không hề báo gì. Bà già ấy đi đâu được cơ chứ?” Hằng khoanh tay đứng cạnh, bực bội lắc đầu: “Lại dở trứng, chắc lang thang đâu đó rồi tự làm mình làm mẩy.” Thảo ngồi ở góc bếp, người tái mét, môi khô khốc, bé muốn h/ét lên: “Bà bị hại rồi, ở nhà ông Dũng!” nhưng đôi môi như đông cứng, cổ họng nghẹn ứ lại. Tuấn quay sang con gái hỏi gấp: “Con thấy bà đi đâu không?” Thảo chỉ cúi gằm mặt, nước mắt lăn dài. Hằng nhíu mày, gằn giọng: “Nó sợ quá, hóa ngốc rồi. Tối qua tao thấy mày trốn ra sân phải không?” Thảo lí nhí. “Con…!” Không để con nói hết, Hằng đã quát lên: “Lúc nào cũng tưởng tượng vớ vẩn. Tao mà nghe mày bịa chuyện thêm lần nữa là tao nhốt mày vào phòng tắm, nghe rõ chưa?” Thảo câm lặng, nước mắt trào ra, cổ họng như bị ai b/ó/p nghẹt.
Tối hôm ấy, tiếng kéo lách cách lại vang lên ngoài sân. Thảo nằm co quắp trên giường, trùm kín chăn, toàn thân run rẩy, tiếng kéo, tiếng vật gì nặng nề bị lôi đi trên mặt đất, rồi tiếng cửa hầm sập lại. Mấy hôm sau, Thảo càng trở nên hoảng loạn, bé tè rầm liên tục, mất ngủ triền miên, mắt thâm quầng, học hành sa sút.
Một buổi tối, Hằng mở cửa phòng, thấy Thảo đang đắp chăn cho con gấu bông cũ thì thầm vào tai nó: “Đừng sợ, ổn rồi, đừng để ông ấy bắt nhé.” Hằng cau mày hỏi gắt: “Mày lại làm gì đấy?” Thảo hoảng hốt siết chặt gấu bông, mắt đỏ hoe. Hằng lắc đầu thở dài: “Đúng là ám ảnh rồi.” Thảo im lặng không nói gì.
Hôm sau, trong phòng tắm, bé viết nguệch ngoạc lên giấy: “Nếu con biến mất, tìm cái hầm sau nhà ông Dũng.” Bé giấu tờ giấy trong góc bồn rửa mặt, nhưng đêm đó Hằng dọn dẹp không để ý, tờ giấy bị cuốn trôi xuống ống cống mất hút. Ngoài sân, tiếng kéo lách cách vẫn vang lên mỗi đêm.
Một lần Dũng vào nhà Tuấn giả vờ kiểm tra rơ le điện vì nhà bị nhảy cầu dao. Hắn đi quanh soi xét từng góc, ánh mắt dừng lại ở phòng Thảo. Cô bé trốn sau rèm cửa, cả người run bần bật. Dũng tiến lại gần, khẽ cúi xuống thì thầm: “Cháu vẫn chưa kể gì nhỉ?” Ánh mắt lão sắc lạnh, nụ cười nhếch mép như ác quỷ. Thảo cứng người, tim như muốn vỡ tung. Dũng rời đi, nhưng câu nói ấy ám ảnh Thảo mãi.
Phúc, cậu bạn cùng lớp, thấy Thảo ngày càng tiều tụy đã lén hỏi nhỏ trong giờ ra chơi. “Cậu sao thế? Mặt cậu tái lắm.” Thảo cúi đầu thở dốc, không dám kể thêm gì. Đêm xuống, Thảo chỉ biết trốn dưới gầm giường, ôm gấu bông, mắt mở trừng trừng chờ đợi: chờ tiếng bước chân, chờ tiếng kéo ngoài sân, chờ cơn ác mộng tiếp theo ập đến.
Dưới tầng hầm tối tăm, Dũng ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế gỗ ọp ẹp, mắt dán chặt vào màn hình tivi nhỏ phát tin tức địa phương. Khuôn mặt lão không một biểu cảm, chỉ có nhịp ngón tay gõ nhè nhẹ lên cán xẻng đặt cạnh chân. Ba đứa trẻ vẫn bị trói chặt vào các cột bê tông, cơ thể gầy rộc. Một trong ba đứa, bé trai tóc nâu khoảng tám tuổi, có vết thương ở chân đang mưng mủ, tỏa ra mùi hôi nồng nặc. Dũng đứng dậy, mở chiếc tủ gỗ cũ, lôi ra lọ thuốc thú y. Lão cúi xuống nh/ét viên thuốc vào miệng thằng bé, ép nó nuốt bằng một chai nước dơ. “Không được chết, mày nghe không?” Lão nói nhỏ, giọng đều đều như thì thầm với chính mình. Đứa trẻ thút thít, nước mắt hòa với nước mũi, nhưng sức lực đã cạn kiệt, chỉ còn biết gật đầu yếu ớt. Dũng kiểm tra từng khóa an toàn, hắn mới lắp thêm mấy ngày trước. Tầng hầm giờ cách âm gần như tuyệt đối, bên trên dù có tiếng kh//óc rên cũng chẳng ai nghe thấy. Bên ngoài, tiếng trẻ con nức nở lúc đêm khuya chỉ được người ta gán cho mấy con mèo hoang cãi nhau như Tuấn từng nói.
Một buổi sáng, Dũng sang nhà Tuấn giả vờ hỏi han. Lần này hắn mang theo một cuộn dây điện. “Anh Tuấn, hôm trước tôi thấy cầu dao nhà anh nhảy liên tục, tôi có chút đồ nghề, để tôi kiểm tra giúp.” Tuấn gãi đầu: “Thế à? Tôi cũng chẳng hiểu tại sao. Vậy nhờ ông…” Dũng bước vào, tay cầm hộp dụng cụ, ánh mắt liếc qua mọi thứ. Khi hắn tiến vào phòng Thảo, cô bé đang ngồi xếp giấy, cả người cứng đờ. Dũng ngồi xuống cạnh ổ điện, giả vờ kiểm tra dây rồi ngước nhìn Thảo khẽ mỉm cười. “Cháu vẫn biết giữ im lặng nhỉ.” Hắn thì thầm, mắt không rời cô bé. Thảo run rẩy, mím chặt môi, hai tay siết gấu bông đến tím tái. Dũng tiếp tục, giọng nhỏ nhẹ như một lời ru độc ác: “Bí mật của chúng ta, nếu cháu kể, cháu sẽ giống bà.” Thảo bật kh//óc, úp mặt vào con gấu bông, toàn thân run bần bật. Tuấn không để ý. Hằng đứng ngoài cửa bếp h/ét với vào: “Thảo, lại làm trò gì đấy? Cười chào ông đi chứ.” Dũng vặn chặt nắp ổ điện, đứng dậy: “Xong rồi, không có gì nghiêm trọng.” Tuấn cười xã giao: “Cảm ơn ông nhé, lúc nào qua uống bia với tôi, lúc nào cũng sẵn sàng.” Dũng đáp, mắt liếc Thảo thêm lần nữa trước khi rời đi.

Ngày hôm sau, Thảo tìm đến cô giáo Ánh trong giờ ra chơi. Ánh là giáo viên chủ nhiệm của bé, một người phụ nữ hiền hậu, quan tâm học sinh, luôn lắng nghe dù đôi khi cô cũng nghi ngờ trí tưởng tượng của lũ trẻ. Thảo kéo tay Ánh thì thầm: “Cô ơi, cháu… cháu biết bà cháu ở đâu?” Ánh cúi xuống mỉm cười: “Thật à? Vậy con kể cho cô nghe nào.” Thảo nghẹn ngào kể lại từng chi tiết: “Bà bị đánh, bị kéo đi, tới hầm, ba đứa trẻ bị nhốt.” Ánh lắng nghe nhưng nét mặt dần trở nên lưỡng lự. Cô nghĩ có thể Thảo bị sang chấn nặng, trí tưởng tượng lẫn lộn với ác mộng. Dù vậy, cô không cắt lời, chỉ nhẹ nhàng: “Chuyện cháu kể rất kỳ lạ, để cô suy nghĩ thêm nhé. Nhưng đừng hoang tưởng quá con nhé.” Thảo bấu chặt vạt áo, đôi môi run run: “Nhưng cháu thấy thật mà, ông ấy hại bà cháu.” Ánh xoa đầu bé, nén tiếng thở dài: “Cháu chắc là không nhầm chứ?” Thảo gật đầu, nước mắt lưng tròng nhưng Ánh không nói thêm gì, lòng bán tín bán nghi.
Hôm sau, trước cổng nhà Thảo có một món quà nhỏ được ai đó đặt ở đó: một con thú nhồi bông màu nâu cũ kỹ. Hằng nhặt lên, mở ra, thấy trong bụng gấu có một mẩu giấy nhỏ: “Bí mật giữa chúng ta.” Hằng cau mày, quẳng món đồ lên bàn: “Ai để cái này ở đây? Đồ cũ nát, vứt đi.” Thảo bước tới, thấy con gấu nhồi bông, nhận ra nét chữ trong tờ giấy, bé sợ hãi ôm chặt con gấu bông của mình, toàn thân lạnh ngắt.
Tối đó, Thảo lặng lẽ cắt mái tóc dài của mình, lấy kim chích vào ngón tay để nhỏ máu vẽ tranh. Bé vẽ hình ông Dũng, cái hầm, bà Hương, ba đứa trẻ, vẽ thêm những ký hiệu bí mật mà chỉ mình bé hiểu. Bức tranh thấm máu được giấu dưới gối.
Ngày hôm sau, Hằng phát hiện mái tóc bé gái rơi đầy trên sàn. Cô sững người khi lật gối thấy bức tranh thấm máu. Hằng giận dữ kéo tai Thảo, tát bé một cái đau điếng: “Mày bị điên rồi à? Mày lấy máu vẽ tranh à? Cái thứ điên loạn này là ở đâu ra hả?” Thảo cắn môi, nước mắt giàn giụa nhưng không nói một lời. Hằng gằn giọng: “Tao mà còn thấy mày làm mấy thứ b/ệnh hoạn này lần nữa, tao nhốt mày vào phòng tắm không cho ra ngoài. Nghe rõ chưa?” Thảo im lặng, ánh mắt trống rỗng như một cái xác nhỏ bé.
Mấy ngày sau, Tuấn phát hiện vết trầy xước dưới cửa sổ phòng Thảo. Anh lẩm bẩm: “Quái lạ, ai cứ gõ vào cửa sổ phòng con bé mỗi đêm.” Thảo nghe vậy, lí nhí: “Có ai đó nhìn con khi con ngủ?” Hằng nghe thế bật kh//óc: “Trời ơi, con bé thật sự có vấn đề rồi, chúng ta phải đưa nó đi khám!” Tuấn gật đầu, hai vợ chồng đưa Thảo đến gặp bác sĩ tâm lý. Sau buổi nói chuyện, bác sĩ kết luận ban đầu: “Bé có dấu hiệu phản ứng sang chấn mạnh, rất có thể do mất bà nội, kèm rối loạn lo âu. Nhưng cần theo dõi thêm, tuyệt đối đừng để bé ở một mình ban đêm.” Hằng ôm đầu nói trong tuyệt vọng: “Tôi không biết phải làm gì với nó nữa.”
Một đêm nọ, Thảo nấp sau rèm cửa, nhìn thấy Dũng vác bao tải nặng từ sân về hướng hầm nhà lão, cô bé run rẩy thở dốc, lao về phòng viết nhật ký. “Hắn sẽ hại người nữa, sẽ không dừng lại.” Nhật ký thấm máu được bé giấu trong ngăn bàn, nhưng sáng hôm sau, Hằng dọn dẹp phòng, thấy cuốn sổ đọc lướt qua rồi tức giận. “Mấy cái thứ mê tín bậy bạ này tao cấm!” Hằng quăng cuốn sổ vào sọt rác, không hề biết đó là lời cầu cứu duy nhất của con gái mình.
Đêm tiếp theo, Thảo không ngủ, bé nằm dưới gầm giường, nắm chặt con gấu bông, mắt mở trừng trừng, tim đập thình thịch, chờ đợi tiếng kéo lách cách quen thuộc vang lên từ sân sau. Trong đầu Thảo, hình ảnh bà Hương, ba đứa trẻ, căn hầm tối, tất cả hiện lên từng đợt như một cuộn phim không bao giờ kết thúc.
Phúc hôm sau lặng lẽ kéo Thảo lại hỏi nhỏ: “Tớ tin cậu, nhưng tớ sợ… Nếu cậu muốn tớ đi cùng, tớ sẽ đi.” Thảo lắc đầu, đôi mắt vô hồn: “Không ai tin cả. Cậu đừng đi.” Phúc cắn môi, nắm chặt tay Thảo, nhưng cô bé đã quay đi, gương mặt bé nhỏ lạnh ngắt như gió cuối đông.
Những ngày sau đó, tình hình ở nhà Thảo càng trở nên u ám, không ai để ý. Nhưng đêm nào cũng vậy, cô bé đều nghe tiếng bước chân lén lút quanh nhà, tiếng cào khe khẽ vào cửa sổ, rồi những âm thanh như tiếng vật nặng bị kéo lê từ phía sau sân. Thảo co ro dưới gầm giường, nín thở, con gấu bông sũng nước mắt trong tay. Cô bé đếm từng nhịp tim đập loạn xạ trong lồng ngực, cảm giác như thể ông Dũng đang đứng ngay ngoài kia, chỉ cần hé cửa là tất cả sẽ kết thúc.
Một đêm, Tuấn đi kiểm tra quanh nhà vì liên tục nghe Thảo nói có người nhìn vào phòng bé khi con ngủ. Anh cầm đèn pin ra sân, soi kỹ từng góc tường, bụi cây, vết trầy mờ mờ dưới cửa sổ phòng Thảo khiến Tuấn nhíu mày: “Có ai hay con vật gì trèo qua đây sao?” Tuấn lẩm bẩm, cúi sát kiểm tra, nhưng rồi lại lắc đầu: “Chắc bầy mèo hoang, chẳng có gì đâu.”
Sáng hôm sau, Hằng bật kh//óc nức nở sau khi chứng kiến Thảo ôm chăn nằm bệt dưới gầm giường, đôi mắt vô hồn, mặt mũi hốc hác. “Mình phải đưa nó đi khám lại thôi, Tuấn, nó không ổn thật rồi!” Tuấn gật đầu, lòng cũng rối bời. Công an chẳng tìm được gì về bà Hương, còn Thảo ngày càng như biến thành một cái bóng, chẳng còn là cô bé vui tươi của trước kia. Họ tiếp tục đưa Thảo tới bác sĩ tâm lý khác, vị bác sĩ trung niên tên Lâm, người gốc Nghệ An, vừa nhìn Thảo đã khẽ cau mày vì đôi mắt bé trống rỗng đến lạnh người. Ông hỏi: “Cháu tên gì nào?” Thảo không trả lời, chỉ bấu chặt con gấu bông. Lâm kiên nhẫn. “Cháu đừng sợ, cô bé giỏi lắm. Cháu thích vẽ đúng không? Cô giáo nói cháu vẽ đẹp lắm mà.” Thảo run. “Lí nhí: bà cháu dưới đất.” Lâm ghi chép, ánh mắt dần trở nên trầm tư. Sau buổi khám, ông nói riêng với Hằng và Tuấn: “Bé có dấu hiệu phản ứng sang chấn nặng do mất bà nội, kèm rối loạn lo âu. Nhưng cần theo dõi thêm, tuyệt đối đừng để bé ở một mình ban đêm.” Tuấn nhăn mặt. “Còn vụ nó nói có người nhìn qua cửa sổ?” Lâm lắc đầu: “Có thể do ám ảnh hoặc ảo giác, đừng quá lo, nhưng tôi sẽ gửi thêm chuyên gia đến quan sát nếu cần.” Thảo đứng lặng sau cánh cửa nghe hết mọi lời người lớn, bé cắn môi đến bật máu, trong đầu chỉ vang vọng hình ảnh ông Dũng vác bao tải đêm ấy, căn hầm tối tăm, ánh đèn đỏ, tiếng kh//óc bị b/ó/p nghẹt.
Đêm hôm đó, Thảo không ngủ, bé ngồi bên cửa sổ, mắt dán vào khoảng sân sau nhà Dũng. Khoảng gần nửa đêm, đúng như bé dự đoán, Dũng lại xuất hiện, kéo lê một bao tải to nặng từ ngoài ngõ vào. Dưới ánh trăng nhạt, Thảo thấy rõ lão ta mở cổng, hướng về phía căn hầm sau nhà. Tay cô bé run lẩy bẩy, mồ hôi túa ra ướt đẫm lưng áo, cổ họng khô khốc, tim đập như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Thảo lao tới bàn học, dở sổ nhật ký, vẽ nguệch ngoạc hình ông Dũng kế bao tải, cái hầm.
Đêm tiếp theo, tiếng kéo lê lách cách vang lên ngoài sân. Tuấn ngủ say, Hằng lăn qua lăn lại trên giường, còn Thảo thì nằm thu mình dưới gầm giường, hai tay ôm chặt gấu bông, mắt mở to thao láo. Tiếng bước chân ngoài cửa sổ, tiếng cào khe khẽ như có móng tay người lướt trên kính, rồi tiếng cười khẽ vang lên từ xa. Thảo bịt tai, mím chặt môi đến bật máu, nước mắt lã chã rơi xuống.
Sáng hôm sau, bé lén đi học, dáng vẻ tiều tụy, môi tái nhợt. Phúc thấy vậy liền tiến lại, thì thầm: “Cậu ổn không? Mặt cậu xanh lắm.” Thảo không đáp, chỉ cúi đầu.
Tối hôm đó, Thảo nằm trong phòng ôm gấu bông, lòng đầy nỗi sợ. Bất ngờ, tiếng cổng nhà Dũng mở ra, rồi tiếng xe máy dồ ga vọt đi. Thảo mò men ra cửa sổ, tim đập thình thịch. Lát sau, cô bé lại thấy Dũng kéo bao tải to từ ngoài vào sân, miệng hắn lẩm bẩm gì đó, ánh mắt sắc như dao. Không nghĩ ngợi, Thảo run rẩy bỏ xuống gầm giường như một thói quen. Cô bé lấy bút màu, vẽ bản đồ, vẽ cái hầm, vẽ nhà ông Dũng, rồi ghi lại tất cả những gì mình thấy. Từng dòng từng chữ run rẩy, dính cả nước mắt. Thảo nh/ét tất cả vào hộp bánh cũ, ôm vào lòng, thở hổn hển, đầu óc quay cuồng vì sợ hãi. Tiếng kéo lách cách lại vang lên như bản nhạc chết chóc vang vọng khắp căn nhà tối om.
Sáng hôm sau, Thảo lặng lẽ đi học, đôi mắt thâm quầng, hộp bánh cũ giấu chặt trong cặp. Cô bé không dám hé môi với ai, kể cả Phúc dù ánh mắt cậu bạn vẫn dõi theo từng bước chân bé nhỏ của Thảo. Suốt buổi học, Thảo không nghe nổi lời giảng nào. Đầu óc cô bé chỉ lởn vởn hình ảnh ông Dũng, cái hầm tối, những bao tải nặng trịch và những đứa trẻ bị trói gô dưới tầng hầm. Giờ ra chơi, Phúc lại mon men đến bên. “Thảo, cậu có chắc là không sao chứ? Cậu xanh như tàu lá.” Thảo cúi đầu, giọng thì thào như sắp kh//óc: “Ông ấy bắt thêm người rồi.” Phúc sững người nhìn thẳng vào đôi mắt ngân ngấn nước của Thảo: “Là ông Dũng? Cậu thấy hả?” Thảo gật đầu, nước mắt lăn dài: “Tớ kể rồi nhưng không ai tin. Kể hết rồi, chẳng ai tin hết.” Phúc nắm chặt tay Thảo, môi mím lại, gương mặt non nớt nhưng ánh mắt đầy quyết tâm: “Tớ tin, tớ tin cậu.” Thảo sụt sịt, rút tay lại ôm chặt hộp bánh trong cặp.
Suốt cả buổi, cô bé nhìn chằm chằm vào cô giáo Ánh, trái tim đập loạn nhịp. Tan học, Thảo nán lại, đợi các bạn về hết rồi run rẩy tiến đến bàn giáo viên. Ánh đang thu dọn sách vở, ngẩng đầu nhìn thấy Thảo thì mỉm cười: “Sao thế con? Có chuyện gì à?” Thảo không nói, chỉ đặt hộp bánh lên bàn, đôi tay run bần bật. Ánh ngạc nhiên hỏi tiếp: “Đây là gì vậy?” Thảo lí nhí, giọng đứt quãng vì xúc động: “Trong đó tất cả con kể hết rồi nhưng không ai tin con, kể cả cô, cô mở ra đi.” Ánh nhíu mày, nhìn vẻ mặt hoảng loạn của Thảo, lòng trỗi dậy cảm giác bất an, nhưng cô vẫn nhẹ nhàng: “Được rồi, để cô xem.” Thảo không đợi thêm, quay người bỏ chạy khỏi lớp, nước mắt rơi lã chã, tim đập mạnh như muốn vỡ tung. Cô chạy về nhà, vừa vào tới cửa thì bị Hằng túm lấy. “Mày đi đâu mà giờ này mới về hả? Bộ tưởng mẹ không lo sao?” Thảo né ánh mắt mẹ, lí nhí: “Con… con ở lại lớp.” Hằng cau mày, nhận thấy sự bất thường nhưng chẳng buồn hỏi thêm, chỉ thở dài: “Lên phòng đi, đừng bày trò vớ vẩn nữa.” Thảo câm lặng. Lê từng bước lên phòng, thả người xuống giường, tay ôm chặt gấu bông, mắt nhắm nghiền, lòng ngổn ngang lo lắng. Cô không biết Ánh có tin không, không biết cô giáo có mở hộp bánh hay lại vứt đi như bố mẹ từng làm với những lời cầu cứu của cô.
Đêm buông xuống, gió rít qua khe cửa sổ, những tiếng động quen thuộc lại vang lên: tiếng cào cửa kính, tiếng bước chân nặng nề, rồi tiếng kéo vật gì đó trên nền đất lạnh. Thảo run rẩy ôm gấu bông trốn dưới gầm giường, hai tay siết chặt tới mức bật máu nơi đầu móng tay.
Sáng hôm sau, tại trường học, Ánh mở hộp bánh, tò mò nhìn vào bên trong. Ngay khi thấy những bức tranh thấm máu, những mẩu giấy ghi chằng chịt lời kể, bản đồ vẽ căn hầm, từng nét run rẩy thể hiện nỗi sợ khủng khiếp. Cô giáo chết lặng. Ánh cầm bức vẽ lên, đôi tay run rẩy, mắt dán chặt vào hình ảnh cái hầm: những đứa trẻ bị trói, bà cụ tóc bạc nằm sõng soài dưới nền đất nhuốm máu. Bên dưới là dòng chữ nguệch ngoạc nhưng ám ảnh: “Bà không h/ét nhưng con đã nghe, con kể rồi ai cũng không tin.” Ánh nghẹn thở, tim đập thình thịch, từng lời của Thảo ngày trước như vang vọng lại bên tai. Không chần chừ, cô giáo lập tức báo cho công an.
Ngọc, nữ công an gốc Nam Định, từng đến nhà Thảo nhận tin, không giấu nổi vẻ nghiêm trọng. Cùng lúc ấy, Dũng lặng lẽ kéo lê bao tải từ ngoài vào sân sau, hắn liếc về phía nhà Tuấn, khóe môi nhếch lên, ánh mắt lạnh như thép. Thảo trốn trong phòng, tim đập loạn, cả người toát mồ hôi lạnh. Cô bé biết đêm nay hoặc ngày mai, tất cả có thể kết thúc nếu không ai tin những gì bé đã gửi đi.
Phúc lén lút đến tìm Thảo, thì thầm dưới sân trường. “Cậu… cậu đưa gì cho cô Ánh vậy?” Thảo lí nhí, đôi mắt đỏ hoe: “Bằng chứng hết rồi, hy vọng cô tin.” Phúc siết chặt vai Thảo, ánh mắt kiên định: “Cô ấy sẽ tin, nhất định.” Thảo nghẹn ngào gật đầu, những giọt nước mắt trong veo lăn dài trên má.
Tối đến, Thảo chui xuống gầm giường như mọi đêm, ôm chặt gấu bông, lòng dấy lên tia hy vọng mong manh rằng lần này mọi thứ sẽ thay đổi. Ngoài sân, Dũng lại xuất hiện, bóng dáng cao lớn khuất sau những bụi cây, tiếng kéo lách cách vang vọng trong đêm tối đặc quánh. Thảo nhắm nghiền mắt, toàn thân co rúm lại, trong đầu chỉ còn lời thì thầm của Phúc vang lên: “Cậu làm đúng rồi, cô Ánh sẽ tin.” Bé không dám chắc điều đó, nhưng lần đầu tiên sau chuỗi ngày dài tuyệt vọng, Thảo cảm thấy một sợi dây hy vọng mong manh đang le lói giữa bóng tối đáng sợ vây quanh.
Hôm sau, xe công an hú còi inh ỏi lao tới. Ngọc bước xuống xe, gương mặt đanh lại, tay cầm tập hồ sơ do Ánh cung cấp, ánh mắt lia nhanh qua từng bức tranh, từng dòng chữ run rẩy. Cô quay sang Thịnh, Trung úy chỉ huy đội đặc nhiệm, giọng dứt khoát: “Lập tức xin lệnh khám xét nhà Dũng. Nếu tất cả đúng như lời đứa trẻ vẽ, vụ này nghiêm trọng hơn nhiều.” Thịnh gật đầu, nhanh chóng liên hệ với viện kiểm sát. Chỉ trong vòng một tiếng, lệnh khám nhà được phê duyệt.
Công an ập đến nhà Dũng, phá cửa, tiến thẳng xuống hầm. Khi cánh cửa hầm bị mở toang, mùi hôi thối ập ra khiến ai cũng phải bịt mũi. Bên trong, ba đứa trẻ bị trói gô vào cột bê tông, gương mặt tái nhợt, thân hình gầy gò, bẩn thỉu. Một bé gái tóc vàng mới bị bắt, người run rẩy, đôi mắt đỏ hoe vì sợ hãi. Hai bé trai còn lại cũng không khá hơn, cơ thể lấm lem bùn đất, tay chân bầm tím. Ngọc lập tức lao vào, cắt dây trói, bế từng đứa trẻ ra ngoài. Giọng cô lạc đi vì xúc động: “Bình tĩnh nào, các con được an toàn rồi, không sao nữa.”
Dũng bị bắt giữ ngay tại nhà, công an lục soát, phát hiện hàng loạt vật chứng rợn người: dây thừng, xiềng cùm, băng ghi hình, ảnh chụp các đứa trẻ bị trói. Thịnh giận dữ siết tay, quay sang Ngọc: “Tên khốn này che giấu kỹ thật.” Ngọc nghiến răng, ánh mắt tóe lửa nhìn Dũng: “Nhưng cuối cùng hắn cũng phải trả giá.” Dũng bị còng tay, gục mặt xuống, gương mặt xám ngoét, ánh mắt lạnh tanh như không hề biết ăn năn.
Tin tức nhanh chóng lan ra khắp khu phố. Tuấn nghe tin toàn thân như rụng rời. Hằng ngồi bệt dưới đất, ôm đầu kh//óc nức nở, miệng không ngừng lặp đi lặp lại: “Sao mình lại mù quáng như vậy? Sao lại không tin con bé?”
Ánh đến bên Thảo, cúi người ôm chầm lấy cô bé, giọng nghẹn ngào: “Cô xi/n l/ỗi, cô đã không tin con, con dũng cảm lắm.” Thảo lặng im trong vòng tay cô giáo, nước mắt chảy dài trên đôi má nhỏ xíu. Cô bé run nhưng ánh mắt đã ánh lên tia sáng hy vọng. Ngọc bước lại gần, cúi xuống ngang tầm Thảo, nhẹ nhàng đặt tay lên vai bé: “Cháu là người hùng nhỏ tuổi nhất mà cô từng gặp đấy.” Thảo chớp mắt, môi mím lại, cố ngăn tiếng nấc, Ánh xoa đầu bé an ủi: “Bà con sẽ được thanh thản rồi, mọi chuyện xấu xa cũng kết thúc.”
Tuấn quỳ gối trước mộ táng của mẹ, hai tay bấu chặt đất, nước mắt trào ra không kiểm soát. “Mẹ ơi, con sai rồi, mẹ tha thứ cho con.” Hằng đứng cạnh ôm Thảo vào lòng, thì thầm trong nước mắt: “Mẹ xi/n l/ỗi, mẹ không tin, mẹ đã sai.” Thảo ngước mắt nhìn mẹ, đôi mắt đẫm lệ nhưng lần đầu tiên ánh lên tia bình yên.
Những đứa trẻ bị giam dưới hầm được đưa vào b/ệnh viện chăm sóc đặc biệt. Truyền thông thành phố chấn động với vụ việc. Hàng loạt phóng sự được đưa tin trên truyền hình, ca ngợi lòng dũng cảm của cô bé bảy tuổi đã cứu sống các nạn nhân. Tại đồn công an, Dũng cúi đầu im lặng, không khai nửa lời. Nhưng trước những bằng chứng không thể chối cãi, hắn bị khởi tố ngay lập tức với hàng loạt tội danh nghiêm trọng. Ngọc ném tập hồ sơ lên bàn, ánh mắt lạnh lùng: “Không lời bào chữa nào cứu được ông đâu. Bao nhiêu năm, bao nhiêu đứa trẻ, tất cả kết thúc rồi.” Thịnh gật đầu, vỗ vai Ngọc: “Tốt lắm, chúng ta đã không để bọn trẻ phải chờ thêm nữa.”
Trong phòng b/ệnh viện, Thảo ngồi bên cửa sổ, ánh mắt nhìn ra vườn cây, lòng trống rỗng sau những ngày dài k/inh hoàng. Ánh bước vào, tay cầm hộp bánh cũ đã sờn mép, mỉm cười dịu dàng: “Cô giữ lại cái này cho con, bằng chứng của người hùng bé nhỏ.” Thảo siết chặt hộp bánh, mắt ngân ngấn nước, khẽ gật đầu.
Một tuần sau, chính quyền thành phố tổ chức lễ tưởng niệm cho bà Hương tại khu đất sau vườn nhà Tuấn, nơi tìm thấy thi thể bà. Cây mận mới được trồng tại đó. Những cánh hoa trắng muốt rủ xuống như che chở cho vùng đất từng thấm máu. Thảo nắm tay mẹ cùng mọi người thắp nến, những giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má bé. Ánh cúi xuống thì thầm: “Con đã nghe thấy, đã kể rồi, giờ ai cũng tin con rồi.” Thảo. Thảo gật đầu, lòng nhẹ nhõm. Lần đầu sau bao ngày, nụ cười khẽ nở trên khuôn mặt non nớt.
Một tuần sau ngày phá được vụ án k/inh hoàng, trời Hà Nội trong xanh lạ lùng. Nắng nhẹ nhàng dọi xuống khu đất sau vườn nhà Tuấn, nơi mọi người tụ tập để tưởng niệm bà Hương và những đứa trẻ vừa được giải cứu. Giữa bãi cỏ mới trồng, một cây mận non cao ngang đầu người đứng sừng sững. Những cánh hoa trắng muốt đung đưa theo gió, như vươn mình che chở cho mảnh đất từng thấm máu oan khuất. Ánh đứng cạnh Thảo, tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé ấy, giọng khẽ thì thầm: “Còn thấy không? Bà ở ngay đây, cây này là lời hứa, mọi chuyện sẽ khác.” Thảo gật đầu, ánh mắt trong veo ngân ngấn nước, bé ôm chặt con gấu bông sờn cũ, ngón tay mân mê vết rách đã sờn trên tai gấu – kỷ vật đã đồng hành với bé suốt những ngày đen tối nhất.
Tuấn đứng bên mộ táng của mẹ, tay siết chặt bó hoa trắng, đôi mắt đỏ hoe, gương mặt rắn rỏi thường ngày nay phủ đầy hối hận. Anh khẽ nói, giọng nghẹn lại: “Mẹ à, con đã sai. Tất cả những gì mẹ dạy con, con quên mất. Con xi/n l/ỗi.” Hằng đứng cạnh ôm vai chồng, nước mắt chảy dài: “Mình đã không tin Thảo, mình đã quá vô tâm.” Thảo tiến lại gần, ngước mắt nhìn bố mẹ, môi mím chặt rồi khẽ buông lời yếu ớt nhưng kiên định: “Con kể rồi nhưng mọi người không nghe.” Hằng bật kh//óc ôm con gái vào lòng: “Mẹ xi/n l/ỗi, mẹ đã sai, mẹ hứa sẽ không để con cô đơn nữa.” Ánh xoa đầu Thảo, giọng trầm ấm: “Con dũng cảm hơn bất kỳ ai, chính con đã cứu mọi người.” Thảo khẽ gật đầu, ánh mắt dịu lại. Bé bước tới bên cây mận, lấy trong cặp ra một bức tranh vẽ mới, tỉ mỉ và đầy màu sắc. Tranh vẽ hình bà Hương mỉm cười đứng dưới gốc cây mận, bên cạnh là Thảo ôm gấu bông, xung quanh là ba đứa trẻ được cứu sống. Thảo giơ bức tranh cho mọi người xem. Giọng bé trong veo vang lên: “Bà không h/ét nhưng con đã nghe và con đã kể rồi.” Đám đông lặng đi, nước mắt nhiều người rơi xuống. Ngọc cũng đứng trong đám đông, gật đầu hài lòng, ánh mắt ấm áp nhìn Thảo. Thịnh tiến lại đặt tay lên vai Ngọc: “Vụ này cô làm tốt lắm, mà nhóc Thảo mới là anh hùng thực sự.” Ngọc cười nhẹ: “Cháu bé dũng cảm hơn tất cả chúng ta. Nhờ con bé bọn trẻ kia mới được sống.”
Phía xa, ba đứa trẻ vừa được cứu sống cũng có mặt, được gia đình ôm chặt vào lòng. Bé gái tóc vàng ngơ ngác nhìn Thảo, đôi mắt xanh biếc ánh lên sự biết ơn. Một người phụ nữ Ninh Bình, mẹ của bé gái ấy, tiến tới, ôm chầm lấy Thảo, xúc động nói: “Cảm ơn cháu, nếu không có cháu, con gái cô đã không còn.” Thảo bối rối nhưng khẽ gật đầu, đôi môi hé nụ cười mỏng manh.
Thành phố Hà Nội nhanh chóng dựng một tượng nhỏ kỷ niệm ở khu đất đó, khắc dòng chữ: “Vì sự dũng cảm của những đứa trẻ đã lên tiếng và cho tất cả những giọng nói bị lặng im.” Sau lễ tưởng niệm, Thảo được các chuyên gia tâm lý chăm sóc tích cực. Ánh kiên trì đồng hành cùng bé, đưa bé tới các buổi trị liệu, giúp Thảo lấy lại tinh thần sau chuỗi ngày k/inh hoàng. Từng ngày trôi qua, Thảo dần dần bớt giật mình khi đêm xuống. Những cơn ác mộng cũng thưa dần. Bé bắt đầu vẽ những bức tranh nhiều màu sắc hơn, không còn máu me, không còn hầm tối, chỉ còn hoa lá, bầu trời và nụ cười.
Một buổi chiều muộn, Thảo dắt tay mẹ đi dạo quanh sân nhà, nhìn cây mận đã lớn thêm, cành lá vươn rộng, che bóng mát cả góc vườn. Hằng cúi xuống vuốt tóc con gái, khẽ nói: “Con lớn thật rồi, mẹ xi/n l/ỗi vì đã không tin con sớm hơn.” Thảo lắc đầu, đôi mắt nâu ánh lên sự trưởng thành sớm: “Con không cần h/ét nữa, bây giờ ai cũng nghe rồi.” Hằng bật cười trong nước mắt, ôm con gái vào lòng.
Từ xa, Phúc chạy lại, tay cầm một tờ giấy vẽ mới. “Thảo, tớ vẽ xong rồi này, cậu xem không?” Thảo mỉm cười nhận lấy bức vẽ, hình hai đứa trẻ nắm tay nhau dưới tán cây mận, bầu trời trong xanh, xung quanh là nắng vàng rực rỡ. Phúc cười toe toét: “Tớ vẽ cậu có cả gấu bông nhé.” Thảo bật cười, tiếng cười trong trẻo như nắng xuân lan tỏa khắp khu vườn. Phía sau Tuấn đứng tựa cửa nhìn con gái vui đùa, lòng nhẹ nhõm. Ánh tiến tới, vỗ vai anh: “Anh có thể tự hào về Thảo, con bé mạnh mẽ hơn chúng ta tưởng.” Tuấn gật đầu, ánh mắt chan chứa sự biết ơn: “Nhờ cô, nhờ mọi người, tôi mới không mất thêm gì nữa.” Ngọc bước lại gần, giọng chắc nịch: “Và cũng nhờ chính con bé đã không bỏ cuộc.” Mọi người cùng nhìn Thảo, cô bé bảy tuổi đã dám đối mặt với bóng tối, đã kể lại sự thật dù chẳng ai tin. Và cuối cùng giọng nói nhỏ bé ấy đã được lắng nghe.
Thảo đứng dưới gốc cây mận, nắm chặt tay Phúc, ánh mắt lấp lánh. “Con không cần h/ét nữa, vì giờ đây tất cả mọi người đều nghe rồi.” Lần đầu tiên sau nhiều tháng, nụ cười thật sự nở trên khuôn mặt bé xíu ấy, rạng rỡ như mặt trời vừa lên, xóa tan hết những ám ảnh nỗi sợ.