
Hồi giữa năm, bố mẹ tôi bán mảnh đất mặt đường to trên thị trấn được 10 tỷ. Ông bà chia cho mỗi chị em một phần, tôi được 2 tỷ. Mẹ tôi dặn kỹ: “Cứ giữ lấy mà phòng thân, đừng nói với ai, nhất là chồng”. Tôi nghe theo, gửi sổ tiết kiệm đứng tên mình, thấy cũng yên lòng.
Nhưng chuyện giấu giếm trong nhà vốn chẳng dễ. Chẳng biết thế nào mà chồng tôi vẫn nghe ngóng được, thế là tối về, anh hỏi tôi ngay. Tôi chối nhưng anh nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ: “Bố mẹ vợ bán đất được 10 tỷ, chẳng lẽ không cho con gái đồng nào?”.
Tôi biết không thể giấu mãi, nên đành nói là “cho chút ít, chưa tới trăm triệu”, anh chỉ ừ, nhưng vẻ mặt chẳng tin. Mọi chuyện tưởng dừng ở đó, ai ngờ ít hôm sau, chị hàng xóm hỏi tôi có phải cho mẹ chồng 50 triệu dưỡng già không? Tôi nghe mà ngớ người, hỏi ra mới biết, mẹ chồng tôi đi khoe với cả xóm rằng tôi được nhà ngoại cho nhiều tiền lắm nên biếu bà 50 triệu dưỡng già. Tôi chưa từng nói gì, vậy mà mẹ chồng đi rêu rao như thật khiến tôi buộc phải biếu bà 50 triệu, nếu không thì lại thành mẹ chồng nói dối, còn tôi có tiền mà giữ rịt.

Tôi bảo: “Con gửi mẹ, con nghe nói mẹ kể rồi, thôi thì cho trọn lời”. Bà cười nói: “Ơ, mẹ nói chơi thôi mà con, ai ngờ con tốt thế”. Tôi cười méo xệch, nghĩ bụng tiền của bố mẹ mình, sao phải mua cái tiếng hiếu thảo bằng cách này.
