Sáng nay, khi mở laptop của chồng để gửi một email gấp, tôi chỉ vô tình ấn vào Messenger tự động đăng nhập. Màn hình bật lên hàng loạt tin nhắn:
“Anh nhớ em.”
“Bao giờ anh bỏ vợ?”
“Cô ấy ngu lắm, không biết gì đâu.”
Người gửi là Mai — người bạn thân từ thuở mẫu giáo, người mà tôi từng đưa chìa khóa nhà, từng cưu mang khi cô ấy thất nghiệp, từng chia sẻ mọi chuyện thầm kín.
Tôi đứng chết lặng.
Nhưng lạ thay, tôi không khóc.
Tôi chỉ mỉm cười… vì hóa ra, điều tôi nghi ngờ bấy lâu nay cuối cùng cũng được xác nhận. Và họ đều không hề hay biết rằng tôi đã âm thầm chuẩn bị mọi thứ từ ba tháng trước.
Tất cả bắt đầu khi chồng tôi đột nhiên đổi mật khẩu điện thoại, còn Mai thì liên tục tìm cách xuất hiện trong nhà tôi những lúc tôi vắng mặt.
Tôi ngồi xuống bàn, mở một folder ẩn trong laptop — thứ mà anh ta không biết tôi tạo ra:

ảnh minh họa
“KẾ HOẠCH LY HÔN HOÀN HẢO – giai đoạn cuối.”
Trong đó có:
Bản sao kê tài khoản của chồng suốt 6 tháng gần đây
Hợp đồng chuyển nhượng ngôi nhà đứng tên hai vợ chồng
Bằng chứng chồng và Mai đã lén gặp nhau tại khách sạn
Bản ghi âm 20 phút họ nói xấu tôi
Tôi đã biết hết. Chỉ chờ đúng thời điểm.
Sáng nay chính là khoảnh khắc định mệnh.
Tối đến, tôi vẫn nấu ăn, vẫn cười nói với chồng như bình thường. Mai còn gửi tin nhắn rủ tôi cuối tuần đi spa “xả stress”. Giả tạo đến mức khiến tôi phải bật cười.
Đến khi cả nhà đang ăn, tôi đặt điện thoại lên bàn, nhấn nút “phát” đoạn ghi âm. Giọng Mai vang lên rõ ràng:
“Anh yên tâm, vợ anh ngu thật. Nó tin em như chị em ruột, cướp chồng nó dễ như lấy đồ trong túi.”
Chồng tôi tái mặt, buông đũa rơi xuống bàn.
Tôi ngẩng lên, bình thản:
“Em định đợi đến cuối tuần để nói, nhưng thôi, để hai người đỡ mất thời gian.”
Tôi lấy từ túi ra hồ sơ chia tài sản, kèm theo một xấp ảnh họ vào khách sạn.

ảnh minh họa
“Em đã gửi tất cả đến luật sư rồi. Sáng mai anh và cô ta ký giấy với nhau luôn cho tiện.”
Chồng tôi bắt đầu lắp bắp: “Em… em hiểu nhầm rồi, cái này—”
Tôi cắt ngang, nở nụ cười sắc như dao:
“Anh có 3 phút để xem hết tài liệu. Từ giây phút rời khỏi bàn ăn này, em không còn là người vợ hiền của anh nữa.”
Anh ta run rẩy mở tài liệu, mặt trắng bệch khi thấy:
Tôi đã âm thầm đứng tên toàn bộ căn nhà sau khi phát hiện anh chuyển tiền cho Mai.
Tài khoản chung hiện chỉ còn lại 87 nghìn sau khi tôi rút toàn bộ về tài khoản riêng.
Chiếc xe hơi anh yêu quý đã được chuyển quyền sở hữu sang tôi từ tuần trước.
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh:
“Anh ngoại tình với bạn thân tôi? Tốt. Nhưng anh chọn nhầm đối tượng rồi.
Cả hai người đều không biết một điều—
tôi luôn đi trước một bước.”
Rồi tôi đứng dậy, kết thúc bằng một câu khiến anh ta gục xuống ghế:
“Chúc anh và Mai hạnh phúc… trên số dư tài khoản đúng bằng số tiền anh gửi cô ấy mỗi tháng.
Em giữ lại hết. Xem như phí phản bội.”