Ngay tối hôm đó, khi cơn mưa đầu mùa còn lất phất ngoài hiên, tôi đang gấp lại chồng áo quần còn thơm mùi nắng thì chuông cửa vang lên. Chẳng hiểu sao trong lòng tôi thoáng một dự cảm chẳng lành. Khi mở cửa, tôi thấy ông Thành – sếp lớn của chồng, người mà chỉ nghe tên thôi đã đủ biết quyền lực ông ta lớn đến mức nào trong công ty. Khuôn mặt ông ta vẫn điềm tĩnh như thường ngày, nhưng ánh mắt thì ánh lên thứ gì đó bất thường, như thể ông đang chuẩn bị đưa ra một đề nghị khiến người ta không thể từ chối.
Ông không vòng vo.
“Nếu cô thật sự thương chồng mình, hãy tự nguyện ly hôn. Tôi muốn nó đến với con gái tôi.”
Tôi chết lặng. Câu nói ấy quật mạnh như tiếng sấm giữa trời mưa. Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình rơi vào tình huống trớ trêu và tàn nhẫn đến vậy. Ông Thành nhìn tôi bằng ánh mắt thản nhiên, như thể ly hôn là chuyện nhỏ, còn tương lai của chồng tôi chỉ là một quân cờ mà ông có thể sắp đặt tùy ý.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh nhưng tay vẫn run lên. “Tại sao tôi phải làm vậy?”
Ông Thành khoanh tay trước ngực, giọng đều đều:

“Vì tôi biết chồng cô là người có tham vọng. Nếu nó có được vị trí tôi đang sắp xếp, đời nó sẽ khác. Nhưng điều kiện đi kèm… là không thể để cô bên cạnh nó nữa.”
Một lúc lâu sau, ông rời khỏi nhà, để lại tôi đứng trơ giữa phòng khách tối om. Tiếng mưa bên ngoài mỗi lúc một nặng hạt, như nhấn chìm cả căn nhà lẫn nỗi hoang mang trong lòng tôi. Tôi biết rõ chồng mình đã nỗ lực thế nào suốt 5 năm qua. Anh từng tâm sự muốn cho tôi cuộc sống đủ đầy, muốn chứng minh rằng anh xứng đáng với vị trí mình theo đuổi. Nhưng đổi lại bằng hôn nhân… liệu đó có còn là thành công?
Điều ông Thành không biết là tôi đã có đáp án ngay khi nghe lời đề nghị đó. Tôi nhìn lại chặng đường hai vợ chồng đã đi qua: những tối tăng ca triền miên, những lần chồng mệt mỏi đến mức ngủ quên trên bàn ăn, và cả những giọt nước mắt tôi giấu anh khi thấy anh kiệt sức. Tôi thương anh… đến mức không muốn trở thành gánh nặng khiến anh phải chọn lựa.
Vậy nên, khi anh về nhà, tôi đã mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt anh và nói điều mà chính anh cũng không thể ngờ.
Tôi đồng ý ly hôn.
Nhưng vì một lý do duy nhất… mà anh sẽ chỉ biết khi mọi chuyện đã quá muộn.
Khi tôi nói “chúng ta ly hôn đi”, chồng tôi đứng sững lại như vừa bị ai tát thẳng vào mặt. Anh nhìn tôi, ánh mắt đầy ngạc nhiên, xen lẫn chút gì đó nghi hoặc.
“Em… nói gì vậy? Em đang đùa hả?” – anh bật cười, một tiếng cười đầy khó tin.
Tôi lắc đầu, cố giữ giọng bình tĩnh nhất có thể: “Em nghiêm túc.”
Căn phòng bỗng trở nên im lặng đến nghẹt thở. Anh thả túi xuống ghế, bước lại gần tôi hơn. “Lý do? Em phải nói cho anh lý do.”
Tôi nhìn anh thật lâu. Người đàn ông đứng trước mặt tôi từng là chàng trai luôn nắm tay tôi chạy giữa những ngày thanh xuân mênh mông. Anh đã vì tôi mà cố gắng không ngừng, chưa bao giờ để tôi phải chịu thiếu thốn gì. Nhưng càng lên cao, áp lực quanh anh càng lớn. Tôi đã nhiều lần khuyên anh đừng quá sức, nhưng trong đôi mắt anh luôn ánh lên một thứ ước mơ mạnh mẽ—ước mơ được thừa nhận, được đứng ở vị trí mà anh tin mình xứng đáng.
Tôi hiểu rõ, nếu anh biết lý do thật sự, anh sẽ từ bỏ cơ hội ấy ngay lập tức. Anh vốn là kiểu người đặt gia đình lên hàng đầu. Và tôi… không muốn trở thành lý do khiến sự nghiệp anh bị kìm lại, nhất là khi anh đã đặt cả thanh xuân vào nó.
Gia đình
“Chúng ta không hợp nữa.” – Tôi chọn cách nói dối đơn giản nhất, dễ tin nhất.
Chồng tôi nhìn chằm chằm vào tôi, cố tìm kiếm một kẽ nứt trong lời nói của tôi. “Không hợp? Em nói như vậy mà nghe được à? Hôm qua chúng ta vẫn bình thường, hôm nay tự nhiên đòi ly hôn… Em nghĩ anh tin sao?”
Anh nói đúng. Nếu là tôi, tôi cũng không tin.
“Em muốn sống cuộc đời khác.” – tôi quay mặt đi, sợ rằng nếu nhìn thêm vài giây nữa, tôi sẽ không đủ dũng khí.
Anh nắm lấy cổ tay tôi, giọng khàn đi: “Ai nói gì với em? Ai làm gì em?”
Tôi giật mình. Anh nhạy cảm hơn tôi nghĩ. Nhưng tôi không thể để anh biết. Nếu anh biết, anh chắc chắn sẽ lao đến sếp mình, đập tan cả cơ hội anh theo đuổi suốt nhiều năm.
“Nếu anh còn tôn trọng em… ký đơn đi.” – tôi nói, không dám quay lại nhìn.
Anh buông tay tôi ra, đứng đó rất lâu. Tôi nghe thấy hơi thở anh run lên, rồi anh nói một câu khiến tim tôi đau đến nhói:
“Vậy… em nhất định phải rời bỏ anh đến thế sao?”
Giấy

Tôi không trả lời. Tôi chỉ biết rằng nếu tôi mềm lòng, tất cả sẽ đổ vỡ.
Đêm đó, anh ngủ ở sofa. Tôi trong phòng, trằn trọc không chợp mắt. Hai người trong một căn nhà mà xa nhau như hai thế giới. Tôi nghe tiếng anh trở mình, tiếng anh thở dài, tiếng mở điện thoại rồi lại khóa. Không biết bao nhiêu lần.
Đến gần sáng, anh gõ cửa phòng tôi.
“Ngày mai anh ký. Nhưng em phải nói cho anh biết một điều…” – giọng anh thấp, mệt mỏi –
“Em… còn yêu anh không?”
Câu hỏi đó như mũi dao xoáy vào tim.
Tôi chỉ kịp trả lời một từ: “Có.”
Và chính câu nói ấy… lại đẩy mọi thứ đến bờ vực không thể quay đầu.
Sau khi nghe tôi thừa nhận vẫn còn yêu anh, chồng tôi đứng lặng rất lâu. Đó là giây phút tôi sợ nhất—sợ rằng anh sẽ nhìn thấu tất cả. Nhưng cuối cùng anh chỉ mím môi, quay lưng đi mà không nói gì thêm.
Ngày hôm sau, anh rời nhà sớm hơn thường lệ. Tôi bước ra phòng khách thì thấy tờ đơn ly hôn đặt trên bàn, đi kèm là một dòng chữ ngắn ngủi:
“Anh ký rồi. Khi nào em sẵn sàng, đem nộp.”
Chỉ sáu chữ thôi mà khiến tôi nghẹn đến không thở được.
Nhưng tôi không có quyền yếu lòng. Tôi còn một việc phải làm.
Buổi chiều hôm ấy, tôi hẹn gặp ông Thành tại một quán cà phê kín đáo. Khi tôi bước vào, ông ta đang ngồi sẵn, dáng vẻ ung dung của người nắm hết phần thắng trong tay.
“Xem ra cô cũng biết điều.” – ông nói, không buồn che giấu sự tự mãn.
Tôi nhìn thẳng vào mắt ông:
“Tôi đồng ý ly hôn. Nhưng tôi có điều kiện.”
Ông ta nhướn mày, có vẻ thích thú: “Cô muốn gì?”
“Tôi muốn anh ấy được thăng chức đúng với năng lực. Không ưu ái, không sắp đặt. Chỉ cần ông không cản đường anh ấy.”
Ông Thành bật cười: “Lý tưởng thật đấy. Cô nghĩ tôi làm vậy chỉ vì công bằng sao?”
Tôi đáp ngay: “Tôi biết con gái ông thích anh ấy, nhưng anh ấy không yêu cô ta. Nếu ông muốn tạo cơ hội, tôi sẽ rút lui. Nhưng đừng ép anh ấy đánh đổi cả sự nghiệp để làm vừa lòng gia đình ông. Tôi ly hôn… không phải để ông thao túng tương lai anh ấy.”
Ánh mắt ông Thành hơi khựng lại. Có lẽ ông không ngờ tôi sẽ nói thẳng như vậy.
“Tại sao cô lại làm thế? Cô thừa biết ly hôn chẳng đảm bảo được gì cho nó.”
Tôi mỉm cười, nhưng lòng thì như bị xé nát:
“Vì tôi muốn anh ấy được tự do bay lên, không phải vì tôi mà lỡ mất điều anh theo đuổi suốt nhiều năm.”
Ông Thành im lặng trong vài giây, rồi gật đầu:
“Được. Tôi hứa sẽ không cản trở nó. Nhưng tương lai giữa nó và con gái tôi thì… tùy duyên.”
Tôi đứng dậy, biết rằng mình vừa đặt dấu chấm hết cho cuộc hôn nhân này. Nhưng khi nghĩ đến anh, tôi tự nhủ: chỉ cần anh hạnh phúc, chỉ cần anh thành công, đau đến mấy tôi cũng chịu được.
Một tuần sau, quyết định thăng chức được công bố. Tên chồng tôi nằm ở vị trí cao nhất. Các đồng nghiệp hân hoan chúc mừng anh. Anh gọi cho tôi nhiều lần nhưng tôi không bắt máy. Tôi biết anh có quyền được chia sẻ niềm vui ấy, nhưng không phải với tôi nữa.
Tối hôm ấy, anh đứng trước cửa nhà mẹ tôi. Tôi bước ra, tim như thắt lại khi thấy anh gầy đi trông thấy.
“Tại sao em làm vậy?” – anh hỏi, giọng khàn. – “Đừng nói là vì không hợp nữa.”
Tôi cắn môi, không trả lời.
Anh tiến lại gần, mắt đỏ hoe:
“Em nghĩ anh cần chức vị đó hơn em à? Em nghĩ anh muốn đánh đổi gia đình mình để làm gì đó mà anh không hề muốn sao?”
Gia đình

Tôi chớp mắt, cố kìm nước mắt:
“Vì em biết… nếu anh biết sự thật, anh sẽ từ bỏ nó.”
Anh siết chặt vai tôi:
“Đúng! Anh sẽ từ bỏ. Vì anh muốn chọn em. Anh luôn chọn em.”
Tôi bật khóc. Tất cả những gì tôi cố giấu cuối cùng cũng vỡ òa.
Anh nói tiếp, nhẹ nhưng chắc nịch:
“Em rời bỏ anh vì yêu anh… nhưng anh sẽ không để mình mất nhau chỉ vì một lời đề nghị của người khác. Anh sẽ tự quyết định cuộc đời anh.”
Hôm đó, anh nắm tay tôi thật chặt, như sợ tôi tan biến.
Và lần đầu tiên sau nhiều tuần, tôi để anh ôm mình.