Lời đề nghị mua chuộc tình yêu, và lý do tôi mỉm cười chấp nhận

Tiếng xì xào từ các bàn ăn dần lan ra khi mọi người chú ý đến người phụ nữ vừa xuất hiện. Huy cố giữ gương mặt bình tĩnh, nhưng tay anh trong túi quần siết chặt đến mức móng gần đâm vào da. Anh nhanh chóng kết thúc bài phát biểu ngắn gọn rồi bước xuống sân khấu. Nhưng khi quay lại, người phụ nữ ấy… đã biến mất vào đám đông.

Huy gần như bật khỏi sân khấu, lao đi tìm. Nhưng xen giữa hàng chục khách VIP, phóng viên, nhân viên phục vụ, bóng dáng cô ta cứ như trôi khỏi tầm mắt anh. Một cảm giác nôn nao quen thuộc ngày càng siết chặt cổ họng. Ba năm nay, anh không hề ám ảnh tội lỗi – nhưng thứ cảm giác kỳ lạ này giống như hồi chuông cảnh báo mà anh không thể phớt lờ.

Khi Huy bước vào hành lang dẫn đến khu bếp, anh khựng lại. Cô ta đứng đó, lưng tựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực như thể cả buổi tối này chỉ để chờ anh.

“Anh tìm tôi à, Huy?” – cô lên tiếng trước.

Giọng nói ấy… không hoàn toàn giống Lan, nhưng sắc thái thì rất quen. Bình thản. Chậm rãi. Và thấu hiểu quá mức.

“Cô là ai?” – Huy nuốt cục nghẹn, cố tỏ ra cứng rắn.

“Người anh từng nghĩ đã biến mất dưới đáy biển.” – Cô khẽ nhún vai. “Ngạc nhiên không?”

Huy lùi một bước bản năng. Nhưng lý trí kịp hét lên: Không thể. Lan đã chết. Không ai sống nổi trong dòng nước xoáy hôm đó.

“Cô đừng nói linh tinh. Tôi không biết cô là ai.”

Cô bật cười nhỏ, không phải tiếng cười vui mà như tiếng dao gõ nhẹ lên mặt kính.
“Không biết thật hay giả vờ không biết?”

Huy cảm thấy lồng ngực mình như có đá tảng đè lên.

Cô không tiến lại gần. Không đụng chạm. Chỉ nhìn sâu vào mắt anh, một ánh nhìn mà Lan từng có – mỗi khi phát hiện ra Huy nói dối.

Nhưng điều khiến Huy rùng mình nhất không phải là sự giống nhau. Mà là sự thay đổi. Người phụ nữ trước mặt không hề mềm mỏng. Đôi mắt cô sắc, thẳng, mạnh mẽ đến nghẹt thở – thứ mà Lan ba năm trước không bao giờ có.

“Cô muốn gì?” – Huy nghiến răng.

“Muốn anh nhớ lại.” – Cô nhẹ nhàng đáp. “Nhớ về ngày cuối cùng của chúng ta.”

Tim Huy như vấp một nhịp. Chúng ta. Cụm từ ấy đánh mạnh vào tâm trí anh. Anh nhìn kỹ lại người phụ nữ ấy. Trừ những thay đổi nhỏ do thời gian – phong thái, phong cách, tự tin hơn – thì đường nét gương mặt… rất giống.

Anh thở gấp. “Lan?”

Cô không trả lời. Chỉ nhìn anh bằng ánh mắt không chứa chút cảm xúc nào.

Một nhân viên đi ngang, khiến khoảnh khắc ngột ngạt bị phá vỡ. Khi Huy lấy lại bình tĩnh để nói tiếp, cô đã rời khỏi hành lang, để lại mùi hương biển thoang thoảng.

Cả đêm, Huy không còn tập trung được. Yến nói anh trông xanh xao – anh lấy cớ mệt để rời tiệc sớm. Về đến nhà, Huy đóng cửa phòng làm việc lại, rót một ly rượu mạnh. Tay anh run. Trong gương, mặt anh tái mét, trán ướt mồ hôi.

Không thể nào Lan còn sống. Nếu Lan còn sống, cô ấy đã xuất hiện từ lâu. Cô ấy sẽ tố cáo. Sẽ phá nát cuộc đời anh. Vậy người phụ nữ này là ai? Một kẻ tống tiền? Một người biết chuyện? Hay… chính là Lan – nhưng phiên bản mà anh không còn nhận ra?

Điện thoại rung. Một tin nhắn từ số lạ.

“Anh ngủ yên được chứ, Huy? Sóng biển tối nay mạnh lắm.”

Huy đánh rơi ly rượu.

Ba ngày sau, cuộc sống của Huy hoàn toàn đảo lộn. Tin nhắn từ số lạ vẫn đến mỗi tối, nội dung đều liên quan đến biển, đến ký ức mà anh muốn chôn sâu nhất. Anh chặn số, nhưng tin nhắn lại đến từ số khác. Không hề có yêu cầu tiền. Không đe dọa trực tiếp. Chỉ là những câu nói ngắn khiến tim anh thắt lại.

“Anh còn nhớ gió trên mỏm đá hôm đó không?”
“Mắt tôi khi chìm xuống nước, anh nhìn thấy không?”
“Tôi đã leo lên bờ bằng cách nào, theo anh?”

Đọc đến câu cuối, Huy đổ mồ hôi lạnh. Tôi đã leo lên bờ bằng cách nào?
Câu hỏi ấy như cú tát vào mặt anh. Huy nhận ra: nếu là kẻ giả mạo, không ai nghĩ được đến chi tiết này.

Lan – hay người phụ nữ mang ký ức của Lan – đang chơi trò mèo vờn chuột với anh.

Yến bắt đầu nghi ngờ sự khác thường. “Anh có chuyện gì giấu em?” – cô hỏi. Huy chỉ lắc đầu. Anh không thể nói. Không thể kể. Bởi chỉ cần thốt ra một câu, tất cả sẽ đổ sập.

Chiều hôm đó, Huy nhận được một phong bì đặt ngay trước cửa nhà hàng. Bên trong là một tấm ảnh cũ – chụp anh và Lan vào ngày cưới. Nhưng phía sau là dòng chữ viết tay gọn gàng:

“Hẹn anh tối nay. Chỉ hai chúng ta. Nếu anh không đến… tôi sẽ đến tìm Yến.”

Huy lao đến địa điểm ghi trong giấy: một căn nhà trọ ven biển Cần Giờ, nơi gió thổi rát mặt và mùi muối biển bám chặt vào da. Anh bước vào căn phòng trống đến lạnh người. Trên bàn có hai ly nước và một bóng người ngồi quay lưng lại.

Giấy

“Lan?” – giọng Huy khàn đi.

Người phụ nữ quay lại. Không có sự kịch tính như phim, cũng không có nước mắt. Chỉ có đôi mắt nhìn thẳng – bình thản nhưng rắn rỏi.

“Chúng ta cần nói chuyện.” – cô nói.

Trong ánh đèn vàng mờ, Huy nhìn rõ mọi đường nét trên khuôn mặt cô. Không còn nghi ngờ gì nữa. Đây là Lan. Nhưng cũng không phải Lan mà anh nhớ. Không còn nét dịu dàng cũ. Có điều gì đó từng vỡ nát và được dựng lại kiên cố hơn.

“Cô… làm sao sống được?” – Huy hỏi, giọng run như đứa trẻ bị bắt quả tang.

Lan chậm rãi kể. Hôm đó, sau cú đẩy của Huy, cô may mắn bị sóng đánh dạt vào một vũng đá. Một ngư dân tìm thấy cô giữa đêm, trong trạng thái kiệt sức, mê man. Cô mất vài tháng để hồi phục. Nhưng vết thương lớn nhất không nằm trên cơ thể, mà nằm ở sự thật cô buộc phải chấp nhận: người chồng mà cô tin tưởng muốn giết mình.

Lan không báo công an. Không trở về. Cô chọn biến mất. Cô muốn biết lý do, muốn nhìn thấy cuộc đời mà Huy tạo ra sau khi rũ bỏ cô.

Và cô đã thấy hết.

“Giờ cô muốn gì?” – Huy hỏi, cố kìm giọng.

Lan nhìn thẳng anh. “Tôi muốn anh hiểu rằng mọi lựa chọn đều có giá. Anh có thể giữ cuộc sống của mình… nhưng không miễn phí.”

Huy nghẹn họng. “Cô muốn tiền?”

Lan bật cười – tiếng cười không chút vui. “Nếu tôi cần tiền, tôi đã đòi từ ngày đầu tiên. Huy, tôi không cần phá anh. Tôi chỉ muốn anh biết rằng anh sẽ sống cùng tội lỗi của mình. Tôi không trở lại để trả thù. Tôi trở lại… để kết thúc.”

“Kết thúc gì?” – Huy nắm chặt mép bàn.

Lan đứng dậy, khoác áo. “Kết thúc việc anh trốn chạy.”

Cô đặt một túi hồ sơ lên bàn. “Đây là mọi thứ. Tin nhắn anh gửi cho Yến trong thời gian có tôi. Sao kê. Lộ trình chuyến đi ba năm trước. Tất cả. Tôi đã chuẩn bị tố cáo anh.”

Huy quỵ xuống. “Lan… đừng…”

“Nhưng tôi sẽ không làm.” – Lan cắt lời. “Chỉ cần một điều.”

Cô nhìn thẳng vào mắt anh – lần cuối.

“Chia tay với Yến. Rời khỏi Sài Gòn. Bắt đầu lại ở nơi khác. Sống một cuộc đời tử tế, hoặc tiếp tục là kẻ tồi… nhưng không có tôi và không có cô ta. Tôi không muốn ai khác phải chết vì anh.”

Huy nhìn cô, đôi mắt tuyệt vọng. “Còn chúng ta?”

“Chúng ta kết thúc rồi, Huy. Ngày anh đẩy tôi xuống biển.”

Lan bước ra cửa. Trước khi khuất hẳn, cô nói nhỏ:

“Đừng tìm tôi nữa. Biển trả lại cho anh một cơ hội. Đừng để nó hối hận.”

Cánh cửa khép lại. Huy ngồi sụp xuống, tay run bần bật. Cơ hội thứ hai – nhưng không có ai đứng cạnh anh nữa.

Related Posts

Con ốm cần tiền hết cách tôi tìm gặp chồng cũ, anh ne,m chiếc áo rách rồi đuổi tôi về, tôi kiểm tra thì ch..ế..t s;ững khi thấy…

Cơn mưa mùa hạ như trút nước, rơi ào ào xuống mái tôn căn phòng trọ cũ nát, nơi mẹ con tôi sống tạm bợ suốt gần…

Mẹ chỉ xin tiền về quê nhưng con gái viện đủ lý do để từ chối rồi c..ắt cả tiền chu cấp, nào ngờ mấy ngày sau

Bà Tư – 72 tuổi – sống một mình ở thành phố trong căn trọ nhỏ do con gái thuê giúp mỗi tháng.Từng là giáo viên, sống…

Vì thương con lấy chồng vất vả, tôi và ông xã bàn nhau cho con gái 2 tỷ làm của hồi môn, đủ để con mua một căn chung cư tiện nghi, ai ngờ biến cố cũng đến từ đây vợ chồng tôi mới rõ bộ mặt con rể

Tôi và ông xã đều là công chức về hưu, sống an nhàn trong căn nhà nhỏ ở quận Bình Thạnh. Của ăn của để không nhiều…

tìm thấy hóa đơn ph;/ẫu thuật nâng m-ông hết 200 triệu ở bên trong túi quần jean của chồng tôi, tôi tức giận định cầm ngay ra phòng khách chất vấn chồng thì điện thoại của anh có tin nhắn đến

Tôi – Lan – 31 tuổi, làm kế toán. Chồng tôi – Quốc – 35 tuổi, lái xe cho công ty du lịch. Chúng tôi cưới nhau…

Thấy con gái vất vả trả góp tiền nhà, tôi định cho nó 400 triệu để san sẻ gánh nặng. Nhưng ngay ngày bàn giao nhà, khi nhìn thấy chiếc áo rách của con rể, tôi đột ngột đổi ý

“Ngày mai mẹ sẽ chuyển cho con 400 triệu, coi như của hồi môn, để vợ chồng con bớt gánh nặng trả góp căn nhà mới.” –…

Tì;/nh nhâ-n của chồng đến tận nhà đòi ᴄạᴏ đầᴜ ɴɢườɪ ᴠợ đᴀɴɢ ᴍᴀɴɢ ᴛʜᴀɪ, nhưng chính thất cũng không phải dạng vừa

Cả xóm chiều hôm đó náo loạn khi Lan, bụng mang bầu bảy tháng, đang ngồi gọt trái cây thì Hà—tình nhân của chồng cô—đùng đùng kéo đến cùng…