
Hà và Quân từng là một đôi khiến cả họ hàng trầm trồ. Yêu nhau từ thời đại học, chống lại đủ thứ phản đối từ gia đình hai bên mới cưới được nhau. Ngày cưới, chính Hà cũng không hiểu sao mình lại khóc nhiều đến vậy. Có lẽ là vì tin rằng họ đã cùng nhau vượt qua đủ mọi bão tố để bước vào một cuộc đời mới.
Nhưng đời thực thì không phải cứ thương nhau nhiều là sẽ ở lại được cạnh nhau.
Sau cưới, Hà phát hiện có u nang buồng trứng, phải phẫu thuật và cắt bỏ một bên. Từ đó, chuyện sinh con trở thành một vòng lặp của hy vọng tuyệt vọng rồi lại hy vọng. Ba lần mang thai thì ba lần sảy. Mỗi lần như vậy, Hà mất nhiều ngày chỉ để đứng dậy khỏi giường.
Nhà chồng không còn cảm thông như trước. Họ dè bỉu, trách móc, gọi cô bằng những từ không khác gì dao đâm. Quân đi công tác liên tục, mỗi lần về lại nghiêng hẳn về phía mẹ. Hà không trách, nhưng nỗi cô đơn dần thành thói quen.

Rồi một hôm Hà phát hiện ra Quân có người khác. Điều làm cô chết lặng không phải việc chồng phản bội, mà là khi cô hỏi, anh chỉ lạnh lùng cho rằng “cô không sinh được thì tôi phải đi tìm một đứa con”. Hà hiểu, sự cố gắng cuối cùng trong cuộc hôn nhân ấy đã rơi xuống vực.
Ly hôn diễn ra nhanh và lặng, không tài sản chung, cũng không níu kéo. Hà ra đi với vài thùng đồ và một trái tim không còn nguyên vẹn.
Những tưởng tất cả đã khép lại thì 10 ngày sau, Hà chậm kinh. Ban đầu cô nghĩ mình stress, nhưng cơ thể thì khác: mệt mỏi, buồn ngủ và nhạy cảm lạ thường. Hà đi khám. Kết luận: thai sáu tuần.
Cô bật khóc ngay trong phòng siêu âm — một kiểu khóc vừa mừng, vừa sợ, vừa run rẩy vì không dám tin vào số phận trớ trêu đến mức ấy.
Trớ trêu hơn nữa phòng khám lại do chị họ của Quân mở. Hà dặn chị ấy giữ kín, nhưng có lẽ thương cô, chị vẫn báo cho Quân.

Tối hôm đó, Quân xuất hiện dưới chung cư trọ của Hà. Anh gọi liên tục, nhắn liên tục, xin được nói chuyện. Hà biết mình không thể né mãi, nên đồng ý gặp để kết thúc nốt phần cuối của mối quan hệ đã mục nát.