Hương nắm chặt tay lái, mắt nhìn chằm chằm vào đoạn đường quốc lộ nhỏ trải dài trước mặt. Chiếc xe c/ũ lắc lư nhẹ mỗi khi bánh xe lăn qua một ổ gà. Nhưng Thảo, con gái bảy tuổi của cô, vẫn ngủ say, đầu nghiêng về một bên, mái tóc xoăn màu hạt dẻ rủ xuống gò má. Thở dài, Hương liếc sang tờ giấy ghi chú địa chỉ dán tr/ên bảng điều khiển: “Tam Trinh, số 17, tầng trệt” – một căn hộ ở vùng ven Hà Nội, nơi khô//n g ai thật sự muốn dọn đến trừ những người khô//n g còn lựa chọn nào khác.

Cô vừa l/y h/ôn sau 11 năm hô//n nhân lạnh lẽo. Mọi thứ – căn nhà c/ũ, những món đồ nội thất yêu thích, thậm chí cả con mèo mà Thảo yêu quý – đều để lại cho chồng c/ũ, đổi lấy quyền nuôi con và một khoản trợ cấp đủ sống tằn tiện. Cuộc sống mới của hai mẹ con bắt đầu bằng một căn hộ giá rẻ bất thường, được thuê nhanh chóng qua một mẩu tin ngắn gọn và một cuộc gọi kéo dài chưa đến 5 phút.
Hoàng, chủ nhà, đã nói: “Căn hộ nhỏ thôi nhưng yên tĩnh. Tôi cho thuê lâu rồi. Cô là người tử tế chứ?” Hương đáp: “Tôi là y tá, có con gái nhỏ, khô//n g có thú nuôi, khô//n g ồn ào.” “Vậy thì được, thứ bảy này đến lấy chìa khóa.” Khô//n g hợp đồng chính thức, chỉ là một tờ giấy viết tay, chữ ký của Hoàng xiêu vẹo và một lời hứa lửng lơ: “Cô cứ yên tâm, tôi sống gần đó, có gì tôi giúp.”
Chiều muộn hôm ấy, khi xe dừng trước cánh cổng sắt hoen gỉ của khu chung cư ba tầng, Hương bước xuống, đỡ Thảo ra khỏi xe và nhìn quanh. Tòa nhà sơn vàng nhạt đã bong tróc loang lổ, lan can ban công chằng chịt dây phơi và chậu cây chết khô. Khô//n g có bảo vệ, khô//n g có camera. Một con mèo đen gầy guộc ngồi tr/ên bậc thềm nhìn hai mẹ con bằng đôi mắt vàng cảnh giác.
Hoàng đã đợi sẵn trong sân, dáng người cao gầy, tóc hoa râm chải gọn, mặc áo len nâu cổ lọ và đi dép lông. Ông ta bước tới, chìa tay bắt: “Hương đúng khô//n g? Chào mừng đến nhà mới.” Giọng ông trầm, mũi hơi nghẹt như bị dị ứng. “Cháu gái dễ thương quá.” Thảo nép sau mẹ, khô//n g trả lời.
Hoàng dẫn họ vào căn hộ tầng trệt. Vừa mở cửa, một luồng khô//n g khí lạnh phả ra. Hương rùng mình. Trong nhà có mùi clo rất nhẹ, quyện với mùi gỗ mục và cái mùi ẩm đặc trưng của nơi ít được thô//n g gió. Gạch lát sàn có vết rạn, tường sơn trắng ố vàng, một bóng đèn huỳnh quang nhấp nháy trong nhà bếp nhỏ phía cuối hành lang. “Nhà c/ũ mà,” Hoàng nói như thể đoán được suy nghĩ của Hương. “Tôi có thuê người vệ sinh rồi, mùi còn sót lại thôi, mai sẽ hết.” Hương mím môi, đặt vali xuống: “Bếp có dùng được khô//n g?” “Có, nhưng lò nướng phải bật tay. Bồn rửa thoát nước hơi chậm, tôi sẽ gọi thợ sửa sau.”
Khi Hương mở cửa phòng ngủ nhỏ, Thảo bước vào, ngồi lên chiếc giường sắt kê sát tường. Căn phòng chỉ rộng vừa đủ đặt một giường đơn, một tủ gỗ thấp và cửa sổ có song sắt hướng ra sân sau. Cô bé lặng lẽ nhìn ra ngoài, khô//n g nói gì. Hoàng đứng ngoài cửa, tay khoanh trước ng/ực: “Ổn chứ?” Hương gật đầu, cố gắng nặn một nụ cười: “Có gì cần cứ gọi tôi, tôi sống tầng 3, số 302, đừng ngại.” Nói xong, ông ta quay đi, bước chậm rãi về phía cầu thang, khô//n g quên liếc lại qua vai.
Đêm đầu tiên, Hương dọn dẹp sơ qua rồi cho Thảo tắm nước ấm. Bé con vẫn khô//n g nói nhiều, chỉ gật hoặc lắc đầu, ánh mắt lơ đãng như bị hút vào các góc tối trong nhà. Hương lo lắng nghĩ con còn buồn chuyện rời khỏi nhà c/ũ. Sau khi đọc truyện cho con nghe, cô tắt đèn ngủ. Căn phòng chìm vào bóng tối, chỉ còn ánh sáng vàng hắt từ đèn ngoài hành lang lọt qua khe cửa.
Lúc ấy là hơn 11 giờ đêm, Hương nằm sát cạnh Thảo, bàn tay vỗ nhẹ lưng con theo nhịp đều: “Ngủ đi, mai mẹ con mình sẽ đi mua tranh dán tường nhé.” Bé khô//n g đáp. “Mẹ mua cho con hình công chúa.” Thảo khẽ lắc đầu, giọng nhỏ như hơi thở: “Con khô//n g thích màu trắng.” “Sao vậy?” “Khô//n g biết.” Hương thở dài: “Thôi được, tùy con chọn.”
Im lặng kéo dài hơn 10 phút, rồi đột nhiên Thảo trở mình, mắt mở trừng trừng nhìn trần nhà, thân thể cứng đờ. Hương ngồi dậy, nhẹ lay con: “Có chuyện gì vậy?” Thảo rùng mình, đưa tay nắm chặt tay mẹ, thì thầm sát tai: “Mẹ ơi, chúng ta phải ra khỏi đây. Nhanh lên!” Trái tim Hương thắt lại: “Con nói cái gì?” “Có người kh//óc ở trong tường. Nhỏ lắm nhưng con nghe được mà.” Lời nói lạnh sống lưng. Hương nhìn quanh căn phòng tối om, khô//n g có gì ngoài tiếng tích tắc từ chiếc đồng hồ báo thức và tiếng gió rít nhẹ ngoài sân. “Con nghe nhầm đó, con yêu.” Cô thì thầm, cố giữ giọng bình tĩnh. “Có thể là ống nước nhà c/ũ mà.” “Khô//n g phải,” Thảo lặp lại, mắt khô//n g rời trần nhà, “tiếng kh//óc giống như bị nhốt.”
Đêm ấy, Hương khô//n g thể ngủ. Cô ngồi trong phòng khách, chỉ bật đèn bàn, ngoài trời lất phất mưa. Thỉnh thoảng cô ngó vào phòng Thảo, bé đã ngủ lại nhưng vẫn co ro, hai tay ôm gối, mặt úp xuống. Hương rót một cốc nước lọc, áp tai vào tường cạnh bếp, im lặng. Nhưng khi cô đứng dậy để quay vào phòng ngủ, một âm thanh rất nhẹ khiến cô dừng lại. Một tiếng r/ên rỉ khe khẽ khô//n g rõ từ đâu. Nó khô//n g đều đặn như nước nhỏ, khô//n g mạnh như tiếng ống c/ũ kêu. Nó mềm, đứt quãng như tiếng nức nở bị kìm nén. Hương nhìn về phía tủ quần áo đặt gần cửa sổ, âm thanh đó dường như phát ra từ phía sau. Cô tiến lại gần, kéo nhẹ tủ ra khỏi tường vài cm. Khô//n g có gì nhưng mùi clo bỗng trở nên rõ hơn. Quay lại giường, Hương tự nhủ: “Chỉ là ống dẫn c/ũ,” nhưng câu nói ấy khô//n g làm cô an tâm.
Sáng hôm sau, khi cô chuẩn bị bữa sáng – cơm rang và sữa cho Thảo – thì có tiếng gõ cửa. Hoàng, ông ta đứng đó, tay cầm một túi vải nhỏ: “Tôi có cơm rang. Cửa hàng đầu ngõ mở sớm.” “Cảm ơn ông, khô//n g cần đâu.” “Khô//n g sao, tôi c/ũng muốn xem căn hộ có ổn khô//n g.” “Chúng tôi ổn.” “Cho tôi vào một lát, tôi để quên đồ nghề sửa điện ở đây mấy hôm trước.” Hương cau mày: “Ông từng sửa gì trong căn hộ này?” “Cửa sổ phòng bếp có chập điện.” “Vậy à?” Cô mở cửa nửa chừng để ông ta tự vào. Hoàng đi nhanh về phía góc tường gần cửa sổ, nơi có chiếc tủ nhỏ đặt sát vách. Ông ta nhìn thoáng, gõ nhẹ vào tường rồi mỉm cười: “Vẫn chắc chắn.” Ông ta nói, “chỉ kiểm tra thôi.” Rồi ông ta rời đi.
Đêm hôm thứ hai, Hương khóa cửa lại, cảm giác bất an lởn vởn trong ng/ực như một con mèo đen vừa chạy ngang tim. Hương thức dậy giữa đêm với cảm giác bị ai đó dõi theo. Ánh sáng xanh nhạt từ đèn đường bên ngoài chiếu mờ qua khe rèm, tạo thành những vệt dài như móng vuốt in tr/ên tường. Cô nằm bất động vài giây, tai căng ra lắng nghe. Khô//n g có gì ngoài tiếng gió luồn qua khe cửa sổ và tiếng tim mình đập trong ng/ực. Thảo đang nằm quay lưng lại với mẹ, nhưng vai cô bé hơi r/ung. Hương nghiêng người khẽ gọi: “Thảo?” Khô//n g phản hồi. Cô ngồi dậy, chạm vào vai Thảo. Lúc ấy Thảo quay mặt lại, đôi mắt mở to sáng lên dưới ánh trăng và tr/ên gò má là những vệt nước mắt chưa khô. “Cưng ơi, có chuyện gì thế?” Hương vội kéo bé vào lòng, xoa lưng. “Con khô//n g ngủ được,” Thảo thì thầm. “Có ác mộng à?” “Khô//n g phải mơ. Con khô//n g ngủ được, tại có tiếng gọi.” “Tiếng gọi gì?” Hương cố giữ bình tĩnh, dù sống lưng bắt đầu lạnh toát. Thảo rúc vào cổ mẹ, giọng khàn khàn: “Lúc đầu là tiếng kh//óc như một người đang bị đ/au lắm. Rồi có người thì thầm, gần lắm. Sát tường ấy. Hằng!” Thảo gật đầu. “Rồi người đó… người đó bảo đừng tắt đèn nữa, làm ơn đừng.” Tim Hương đập mạnh, cô kéo chăn phủ kín hai mẹ con, ôm Thảo sát hơn. “Chắc là con nghe nhầm, có thể là tiếng từ nhà bên cạnh.” “Khô//n g có ai ở bên kia mà.” “Sao con biết?” “Tối qua con nhìn qua cửa sổ, căn bên tối om, mẹ c/ũng nói vậy còn gì.” Hương cứng họng, im lặng bao trùm rồi Thảo lại thì thầm, lần này sát tai mẹ: “Mẹ ơi, con nghĩ cô ấy bị nhốt trong tường.”
Sáng hôm sau, Hương pha cà phê trong khi Thảo vẫn ngủ, tay cô r/un nhẹ khi đổ nước vào phin. Cô tự trách mình vì khô//n g kiểm tra kỹ nơi này hơn. Rẻ quá chính là dấu hiệu đầu tiên đáng nghi, nhưng lúc ấy cô chỉ cần một mái nhà ngay lập tức. Hương mang cà phê ra bàn ăn, mở laptop và tìm kiếm từ khóa: “Tiếng lạ trong tường,” “tiếng kh//óc ban đêm trong nhà,” “nhà thuê Hà Nội kỳ lạ.” Có rất nhiều kết quả, phần lớn là những câu chuyện khô//n g rõ thực hư hoặc các diễn đàn thảo luận về bóng ma trong nhà c/ũ. Một vài người nói về ảo giác thính giác do căng thẳng, một số khác kể rằng đó là dấu hiệu của đường ống c/ũ vỡ, khí ga r/ò r/ỉ hoặc chuột. Hương dựa lưng vào ghế, day trán. Âm thanh cô nghe hôm qua – tiếng r/ên khe khẽ – vẫn vang lên trong tâm trí. Cô là y tá, từng chứng kiến người hấp hối trong phòng cấp cứu. Cô biết rõ âm thanh đó khô//n g giống ống nước, khô//n g phải tiếng gió hay tiếng sàn gỗ kêu, nó là tiếng đ/au đớn.
Chiều hôm đó, sau khi đón Thảo từ trường về, Hương quyết định kiểm tra lại căn hộ. Cô lấy điện thoại, bật chế độ ghi âm rồi lặng lẽ đi khắp các phòng. Đến bức tường sau tủ quần áo trong phòng ngủ, cô dừng lại, áp tai nghe. Yên lặng, rồi như một hơi thở kéo dài, một tiếng r/ên nhỏ, rất nhỏ. Hương lập tức ghi âm. Đoạn âm thanh chỉ kéo dài vài giây, nhưng khi cô bật lại, tim cô đập mạnh hơn từng nhịp. Có tiếng r/ên rồi một tiếng gì đó như thì thầm, khô//n g rõ lời nhưng đủ để dựng tóc gáy.
Ngay lúc ấy có tiếng gõ cửa. “Hoàng, chào buổi chiều.” Ông ta nói, vẫn mặc áo len nâu c/ũ. “Tôi đem ít trứng gà. Bà Vân ở tầng hai cho đấy. Nhiều quá nên tôi chia.” “Cảm ơn. Nhưng chúng tôi đủ rồi.” Hương cố nở một nụ cười, tay giữ cửa hé. Hoàng ngó vào trong: “Mọi thứ ổn chứ? Căn hộ có ổn khô//n g? Ở khu này hay có xe rác đi sớm?” “Khô//n g, khô//n g ổn.” “Vậy thì tốt. Có gì cần cô cứ gọi tôi, tôi vẫn hay thức khuya.” Hoàng quay đi, chậm rãi bước về phía cầu thang. Hương nhìn theo, để ý ông ta khô//n g đi lên tầng ba ngay mà dừng lại ở đầu hành lang, như đang chờ điều gì đó.
Tối hôm đó, Thảo khô//n g chịu tắm, bé ngồi thụp tr/ên giường, mắt nhìn sàn, giọng bướng bỉnh: “Con khô//n g mặc áo ngủ trắng đâu.” “Tại sao vậy? Con thích cái này mà?” “Con khô//n g muốn giống cô ấy.” Hương s/ững ng/ười: “Cô nào?” “Cô trong tường. Cô ấy mặc áo trắng, mắt mở rất to, cô ấy kh//óc .” Giọng bé khô//n g giận dữ mà sợ. Hoảng sợ thật sự. “Con khô//n g thể thấy ai trong tường cả, Thảo. Mẹ đảm bảo khô//n g ai ở đó hết.” Thảo nhìn mẹ, môi r/un r/un: “Nhưng con nghe rõ lắm. Cô ấy nói tên con là Hằng.” “Mẹ nghĩ có thể con bị mệt hoặc do con vẫn buồn vì chuyện ở nhà c/ũ. Con nhớ con mèo, nhớ phòng c/ũ phải khô//n g?” “Khô//n g. Con có chắc khô//n g?” “Con nhớ phòng c/ũ nhưng con khô//n g tưởng tượng đâu mẹ.” Bé vẽ một bức tranh lúc ăn tối bằng bút sáp màu. Hương liếc qua, đó là một căn phòng tối với một người ngồi co rúm lại dưới đất, đôi mắt đen khô//n g có tròng và một bóng đèn treo tr/ên đầu. “Mẹ ơi,” Thảo thì thầm khi đưa tranh, “cô ấy khô//n g muốn bị tắt đèn nữa.”
Ngày hôm sau, Hương quyết định đưa con đến trường sớm rồi đi gặp bác sĩ tâm lý nhi khoa mà một đồng nghiệp giới thiệu, Thúy. “Con bé trải qua l/y h/ôn gần đây?” Bác sĩ hỏi sau khi nghe Hương kể qua. “Vâng, chúng tôi ch/ia t/ay 3 tháng, bé sống với tôi khô//n g có hành vi bất thường gì trước khi chuyển nhà.” Thúy gật đầu ghi chú: “Một số trẻ phản ứng khác thường với thay đổi lớn. Có khi chuyển nhà là cú sốc lớn hơn cả việc l/y h/ôn. Nó khiến các bé tạo ra hình ảnh ảo hoặc ám ảnh âm thanh.” “Nhưng con bé rất cụ thể. Cô ấy Hằng, tên đó, giọng nói, hình ảnh…” “Đó có thể là một dạng tách biệt cảm xúc hoặc con bé nghe lỏm tên từ hàng xóm.” “Khô//n g ai nói tên đó trong nhà cả.” Thúy im lặng một chút rồi nói: “Tôi khuyên nên theo dõi thêm. Nếu Thảo tiếp tục có biểu hiện nghe thấy hoặc nhìn thấy thứ khô//n g có thật, tôi sẽ làm thêm vài bài kiểm tra đánh giá. Nhưng đừng quá lo, khô//n g hẳn là bệnh lý đâu.”
Tối hôm đó, Hương vừa rửa chén xong thì có tiếng gõ cửa. Lần này là một người phụ nữ lớn tuổi, tóc bạc, mặc váy hoa, tay chống gậy – bà Vân từ tầng hai. “Hương phải khô//n g cháu?” “Vâng, bà là bà Vân? Bà sống ở đây hơn 30 năm rồi, rất vui được gặp bà.” Bà Vân nhìn xung quanh, hạ giọng: “Cháu dọn vào căn hộ của Hằng phải khô//n g?” Hương s/ững ng/ười: “Hằng nào?” “Cô gái trẻ sống ở đây hai năm trước c/ũng thuê của Hoàng. Rồi sao? Một ngày cô ấy biến mất, Hoàng bảo là cô ta bỏ trốn, khô//n g trả tiền thuê nhưng bà khô//n g tin lắm.” “Tại sao?” “Cô ấy rất ngoan. Hiền, hay chào hỏi bà, đột nhiên biến mất, khô//n g để lại gì cả. Mà đêm trước hôm đó, bà nghe tiếng cãi vã trong căn hộ rồi im bặt.” Hương nuốt khan: “Bà có báo công an khô//n g?” “Có chứ. Nhưng khô//n g ai quan tâm. Mẹ đơn thân thuê nhà thì hay tưởng tượng, họ bảo vậy. Đêm ấy, Hương khô//n g ngủ được. Cô ngồi trong phòng khách xem lại đoạn ghi âm từ đêm trước. Cô tăng âm lượng, đeo tai nghe, bật đi bật lại tiếng r/ên rồi một câu nói mơ hồ rất nhanh, nghe kỹ như là ‘làm ơn’.”
Ba ngày sau cuộc trò chuyện với bà Vân, Hương bắt đầu để ý đến mọi chi tiết nhỏ trong căn hộ. Những gì ban đầu cô nghĩ là bình thường ở nhà c/ũ giờ trở thành nghi vấn. Một buổi chiều, khi Thảo đang làm bài tập trong phòng, Hương lấy cây lau nhà và đẩy chiếc tủ gỗ nhỏ cạnh cửa sổ phòng khách ra để dọn dẹp. Cô dừng lại. Tr/ên mặt tường phía sau, cô nhìn thấy một mảng sơn khác màu, trắng hơn, lớp phủ dày hơn những phần tường còn lại. Khi cô đưa tay chạm vào, cảm giác như lớp sơn chưa khô hoàn toàn hoặc khô//n g được trát kỹ. Cô cúi xuống, dưới chân tường có vài vết lồi lõm nhỏ như ai đó từng dùng cụ tháo lớp gạch rồi dán lại. Gần mép cửa sổ, cô thấy dấu tay lờ mờ in tr/ên lớp sơn mới. Tim Hương thắt lại. Cô lập tức lấy điện thoại, chụp ảnh mảng tường đó rồi gọi cho một người quen làm thợ xây – Tuấn, bạn học c/ũ từ hồi tr/ung học.
“Cậu biết nhìn tường khô//n g?” “Ờ, còn tùy.” Tuấn đáp qua điện thoại, giọng ngái ngủ. “Có chuyện gì?” “Nhà tớ có mảng tường vừa được trát lại nhưng màu lệch và có dấu vết dụng cụ.” “Cậu chụp cho tớ xem.” Sau khi nhận ảnh, Tuấn nhắn lại: “Khô//n g phải tường nứt đâu. Ai đó mở ra rồi trát lại. Trát vội, khô//n g xử lý màu sơn. Tớ đoán bên trong từng có khoang rỗng.” “Khoang gì?” “Có thể là tủ chìm, ống kỹ thuật, nhưng khô//n g phải sửa ống đâu. Gạch chân tường bị tháo.” “Vậy nếu muốn mở ra thì sao?” “Khô//n g được tự ý đục, nhất là nhà thuê.” Hương im lặng một lúc rồi nhắn thêm: “Nếu có ai đó giấu thứ gì sau bức tường, cậu nghĩ sao?” Tuấn chỉ trả lời: “Cậu nên cẩn thận.”

Tối hôm đó, Hương chuẩn bị đặt máy quay điện thoại để ghi lại hình ảnh trong nhà khi vắng mặt. Cô gắn nó lên kệ sách đối diện bức tường bất thường, đặt chế độ quay tự động khi phát hiện chuyển động. Sáng hôm sau, cô giả vờ đưa Thảo đi học rồi vòng lại quán cà phê gần nhà, ngồi đợi. Đúng 10 giờ 14, điện thoại của cô nhận được thô//n g báo phát hiện chuyển động. Cô chờ thêm nửa giờ rồi mới quay về.
Khi xem lại đoạn video, cô thấy cửa chính mở ra. Hoàng, khô//n g gõ, khô//n g gọi, dùng chìa khóa riêng, ông ta đi thẳng vào phòng khách, bước tới gần bức tường cạnh cửa sổ. Hoàng cúi xuống, lấy ra một dụng cụ nhỏ từ túi áo giống như thanh sắt dẹt. Ông ta cạy nhẹ phần gạch chân tường, khô//n g đục, khô//n g làm ồn, chỉ tháo một lớp nhỏ như đã quen tay. Sau đó ông ta lôi ra từ trong túi áo một vật gì đó đen sẫm, có vẻ là túi nilon hoặc bao nhỏ và nhét vào bên trong khe tường. Qua khoảng trống vừa hé ra, cuối cùng ông ta lấy khăn giấy lau qua dấu vết rồi lặng lẽ đóng cửa rời đi. Hương ngồi lặng người sau khi xem hết, tay cô lạnh ngắt. Cô mở lại giấy tờ thuê nhà, chỉ là một tờ giấy viết tay, chữ ký Hoàng, vài điều khoản sơ sài. Khô//n g có thô//n g tin gì xác thực. Cô lật mặt sau nơi ông ta ghi số căn hộ mình là “tầng ba, phòng 302”. Cô ra hành lang đi lên tầng ba. Căn 302 cửa đóng im lìm. Khô//n g chuông, cô gõ nhẹ, khô//n g ai trả lời.
Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên phía sau: “Tìm ai đó?” Cô quay lại, một người đàn ông khoảng 40, mặt nghiêm, mặc áo khoác kaki và tay cầm túi đồ tạp hóa. “Tôi sống 304. Cô tìm Hoàng à?” “Vâng. Ông ấy bảo sống ở đây.” Người đàn ông cau mày: “Hoàng khô//n g sống ở đây. 302 bỏ trống từ năm ngoái. Trước đó là bà cụ già, giờ chỉ để trống thôi.” “Vậy ông ấy ở đâu?” “Khô//n g biết. Tôi chỉ thấy ông ta hay đi lại nhưng chẳng ai rõ ông sống chỗ nào.” Hương quay về mở trình duyệt tra cứu tên Hoàng theo số điện thoại ghi tr/ên giấy thuê nhà. Khô//n g có kết quả: khô//n g số thuế, khô//n g chứng nhận sở hữu. Cuối cùng cô gọi thử đến ban quản lý tòa nhà, người trả lời là một nhân viên tên Quỳnh. “x/in l/ỗi, cô nói lại. Căn hộ nào?” “Số 17, tầng trệt.” “Khoan đã,” có tiếng gõ bàn phím. “Căn hộ đó khô//n g có trong hệ thống thuê chính thức, nó thuộc phần nhà c/ũ khô//n g được cải tạo lại. Chúng tôi chưa ghi nhận ai thuê ở đó từ năm 2022.” “Vậy Hoàng thì sao?” “Khô//n g có người tên đó trong danh sách chủ sở hữu. Cô thuê nhà từ ai?” “Từ ông ta, có chìa khóa, hợp đồng viết tay.” “Cô nên cẩn thận, trường hợp cho thuê bất hợp pháp khô//n g hiếm đâu, có khi là chiếm dụng trái phép.” Hương lặng người.
Tối hôm đó, khi Thảo đang ngủ, Hương lấy giấy và viết lại toàn bộ sự việc:
Nghe tiếng r/ên trong tường.
Thảo khẳng định có người gọi tên Hằng.
Mảng tường có dấu hiệu bị trát lại.
Hoàng dùng chìa khóa riêng vào nhà mà khô//n g báo trước.
Camera quay lại ông ta thao tác với tường, giấu gì đó.
Căn hộ khô//n g nằm trong danh sách hợp pháp.
Cô chụp ảnh bức tường, đoạn ghi hình, ghi âm tiếng động rồi gửi tất cả vào một email cho Ngọc, bạn thân của cô hiện làm luật sư. Trong email, cô viết: “Nếu tớ biến mất, đưa tất cả cho công an.” Ngọc phản hồi chưa đầy một giờ sau: “Hương, cậu đùa à? Cậu có chắc chuyện này thật khô//n g? Tớ cần nói chuyện trực tiếp, ngày mai 10 giờ, văn phòng tớ.”
Sáng sớm hôm sau, Hương thấy Thảo ngồi một mình ở bàn ăn, tay vẽ nguệch ngoạc vào sổ tay. “Con dậy sớm thế?” “Khô//n g ngủ được.” Hương ngồi xuống cạnh con, liếc nhìn bản vẽ – một căn phòng khác. Khô//n g phải phòng của họ. Trần nhà tròn, bóng đèn nhỏ, có một hình người bị tr/ói tay bằng dây màu đỏ. “Thảo, con vẽ gì vậy?” Bé nhìn mẹ, giọng thấp: “Là nơi cô ấy ở. Con mơ thấy cô ấy khô//n g đi được. Cô ấy nhìn con kh//óc .” “Cô ấy nói gì?” “Cô ấy bảo con là người duy nhất nghe được, con khô//n g biết vì sao.” Hương ôm con vào lòng, cảm thấy một điều gì đó đang vượt khỏi khả năng lý giải của mình. Cô nhìn sang phía bức tường, lớp sơn khác màu dường như nhạt đi qua mỗi ngày.
Chiều hôm đó, trong lúc Hương đang đọc lại tin nhắn của Ngọc để chuẩn bị đến gặp cô thì có tiếng chuông cửa. Hoàng mở cửa. “Hương, tôi cần kiểm tra đồng hồ nước.” Giọng ông ta rất nhẹ nhưng đều đều và khô//n g có ngữ điệu. “Mất nước à?” Hương hỏi qua cửa. “Khô//n g. Nhưng tôi nghi r/ò r/ỉ. Cô khô//n g muốn bị ngập sàn đấy chứ?” Hương khô//n g trả lời, cô khóa hai lớp cửa và nói: “Hôm khác đi, giờ tôi đang có việc.” “Tôi có chìa đấy,” Hoàng cười nhẹ, “Cô quên à?” “Và tôi có video quay ông vào nhà tôi hôm qua khô//n g xin phép,” Hương tiếp tục. “Tôi sẽ gửi nó cho công an nếu ông còn đến.” Hoàng đứng yên ngoài cửa vài giây rồi bước chân ông xa dần. Hương dựa lưng vào cửa, tim đập dồn dập. Cô biết rõ chuyện này khô//n g thể giải quyết bằng lời đe dọa đơn thuần.
Sáng thứ hai, trời Hà Nội xám như chì. Hương đưa Thảo đến trường với tâm trạng nặng trĩu. Dọc đường, cô để ý con gái khô//n g nhìn ra cửa sổ như mọi khi. Bé ngồi lặng, tay bấu chặt quai ba lô, mắt nhìn xuống chân. “Thảo, con thấy sao rồi? Bình thường con có muốn mẹ đến sớm đón con hôm nay khô//n g?” “Khô//n g.” Hương khô//n g hỏi thêm. Cô biết khi Thảo khô//n g muốn nói, mọi câu hỏi đều vô ích. Tới cổng trường, bé khô//n g ôm mẹ như mọi ngày mà chỉ quay đầu lại, ánh mắt dừng ở má cô vài giây rồi lặng lẽ bước vào trong.
Trở về nhà, Hương bắt đầu tra cứu sâu hơn về các triệu chứng ảo giác ở trẻ nhỏ. Cô đọc hàng giờ các tài liệu y khoa, bài viết của bác sĩ tâm lý, các diễn đàn cha mẹ. Hầu hết đều khuyên rằng trẻ sau biến cố bố mẹ l/y h/ôn có thể phát triển các biểu hiện tưởng tượng để trốn tránh thực tại. Nhưng khô//n g tài liệu nào đề cập việc một đứa bé có thể nghe thấy tên người lạ, mô tả một khô//n g gian cụ thể hoặc liên tục vẽ hình ảnh nhất quán mà khô//n g được ai dẫn dắt. Hương lấy sổ vẽ của Thảo. Trong vòng chưa đầy một tuần, con bé đã vẽ chín bức tranh. Tất cả đều là những căn phòng khép kín tối với những người phụ nữ tóc dài đang kh//óc hoặc bị tr/ói hoặc nằm gục. Một bức nét chì đậm hằn lên giấy cho thấy rõ hình người b/ịt m/iệng bằng băng dính. Tim Hương s/iết chặt.
Buổi tối, Hương pha sữa nóng đặt lên bàn học của Thảo rồi ngồi xuống cạnh con: “Con có muốn kể mẹ nghe về Hằng khô//n g?” Thảo lặng im. “Mẹ tin con, mẹ khô//n g nghĩ con bịa chuyện.” Bé ngước lên, mắt tròn ướt: “Cô ấy khô//n g nói gì nữa, nhưng vẫn ở đó. Mỗi lần con tắt đèn, cô ấy lại hiện ra, mắt rất buồn, khô//n g chớp.” “Con có thấy rõ mặt cô ấy khô//n g?” “Khô//n g, mờ lắm. Nhưng con biết cô ấy sợ.” “Sợ gì?” “Sợ bị quên mất.” Hương ôm con vào lòng, lưng Thảo gầy hơn cô nhớ. Mái tóc con bé có vài lọn xoăn bị đứt vương tr/ên áo mẹ. “Này, mai mẹ dẫn con đi chơi nhé. Khô//n g học, hai mẹ con đi ra công viên rồi ăn kem.” “Con khô//n g muốn ra ngoài.” “Vì sao?” “Nếu mình đi, cô ấy sẽ lại bị để một mình.”
Tối muộn, Hương gọi cho Ngọc, bạn thân kiêm luật sư, để thô//n g báo mình sẽ đến gặp vào sáng hôm sau. “Tớ đã in ra mấy bản sao video, ảnh và ghi âm rồi.” Hương nói. “Có đoạn nào mới khô//n g?” “Có. Thảo nói Hằng sợ bị quên. Con bé… con bé cư xử như thể có dây liên kết thật sự với người đó.” “Công an thì sao?” “Tớ đã thử. Họ nói khô//n g đủ cơ sở để khám xét nhà người khác.” Ngọc thở dài: “Sáng mai tớ sẽ giúp cậu làm đơn chính thức, gửi kèm mọi bằng chứng.” Đêm ấy, Hương khô//n g ngủ, cô ngồi trong phòng khách, đèn bàn mở sáng vừa đủ, trong tay là cuốn sổ của Thảo. Trang mới nhất là hình một căn phòng dài, có ống thô//n g khí nằm ngang sát trần. Trong phòng là một người phụ nữ nằm c/o q/uắp, một chân duỗi, chân còn lại bị tr/ói, góc phải vẽ một chiếc đồng hồ khô//n g có kim. Hương cảm thấy m/áu trong người lạnh đi. Đột nhiên, một âm thanh nhỏ như tiếng thì thào, khô//n g phải của Thảo và c/ũng khô//n g phải từ trong căn hộ. Nó phát ra từ tường, phía sau bức tường được trát lại, khô//n g còn nghi ngờ có cái gì đó bên trong.
Ngày hôm sau, sau khi gặp Ngọc và hoàn tất bộ hồ sơ, Hương quay về vào khoảng 2 giờ chiều. Trước cửa căn hộ, cô thấy một phong bì nhỏ kẹp dưới khe cửa khô//n g có tên người gửi, bên trong là một mảnh giấy gấp tư viết bằng tay r/un rẩy: “Hằng khô//n g bỏ trốn, đừng tin Hoàng, nếu cô nghe thấy tiếng, đừng lờ đi.” Khô//n g ký tên.
Tối hôm đó, Hương bật đèn tất cả các phòng. Thảo ngồi trong góc phòng khách, qu/ấn chăn quanh người như tổ kén. Bé khô//n g ăn, khô//n g nói, khô//n g rời mắt khỏi góc tường gần tủ. “Con đói khô//n g?” Hương hỏi. Bé lắc đầu. “Con có muốn mẹ ôm khô//n g?” Lại lắc, bé thì thầm: “Cô ấy buồn hơn hôm qua.” Hương khô//n g biết phải phản ứng ra sao, cô đứng dậy, đi thẳng vào phòng khách, lấy điện thoại và quay một đoạn video. Cô vừa quay vừa nói: “Ngày thứ tám sống tại căn hộ số 17, Tam Trinh. Tôi đã nghe âm thanh bất thường. Con gái tôi có phản ứng tâm lý nghiêm trọng. Tôi nghi ngờ có người bị nhốt sau bức tường.” Cô gửi đoạn video cho Ngọc và viết thêm: “Nếu tớ mất liên lạc, hãy đến chỗ này ngay. Tớ khô//n g nghĩ đây chỉ là tưởng tượng nữa.” Thảo vẽ thêm một bức tranh. Lần này là một gương mặt vẫn còn sơ sài, nhưng rõ là phụ nữ, tóc dài, mắt to, khô//n g có miệng, tay giơ lên như đang cố đẩy thứ gì đó. Phía dưới bé viết: “Cô ấy khô//n g thể hét.” Hương cảm thấy cổ họng nghẹn lại. Cô ôm đầu tự hỏi mình phải làm gì bây giờ? Gọi công an, họ đã gạt bỏ. Gọi ban quản lý, họ phủ nhận sự tồn tại hợp pháp của căn hộ. Mở tường khô//n g có quyền. Vào Hoàng, người đàn ông luôn xuất hiện đúng lúc với vẻ lịch sự đến rợn người.
Lúc gần nửa đêm, Hương đang định đi ngủ thì có tiếng điện thoại r/ung, một tin nhắn từ số lạ khô//n g lưu tên: “Cô đang tìm Hằng à? Cẩn thận, Hoàng khô//n g đơn giản.” Ngay sau đó, một tin nữa: “Tôi từng sống gần đó, đừng để con gái cô một mình.” Hương ôm ng/ực, cô ngẩng lên và thấy Thảo đứng ngay ngưỡng cửa phòng mình. “Con khô//n g ngủ được,” bé nói. “Mẹ biết. Cô ấy nói ông ấy sắp quay lại.” “Ông nào?” “Hoàng.” Hương quỳ xuống ôm lấy con gái.
Chiều thứ tư, khi Hương vừa đi siêu thị về, bà Vân đã đứng đợi trước cửa thang máy. Bà mặc một chiếc áo cardigan màu xám và khăn len kẻ caro qu/ấn chặt quanh cổ, dù thời tiết chớm se lạnh nhẹ đầu thu. “Con bé dạo này xanh xao quá,” bà nói khô//n g vòng vo khi thấy Hương bước tới. “Dạ vâng.” Hương miễn cưỡng cười, “lại khô//n g ngủ được.” Hương chỉ gật đầu, chờ thang máy xuống. Nhưng bà Vân khô//n g im: “Cô biết khô//n g? Hằng, cô gái từng sống trong căn hộ ấy c/ũng có một thời gian như vậy, mất ngủ, sợ ánh sáng rồi cứ kể với tôi rằng có người theo dõi.” Hương quay sang, giọng thấp đi: “Bà kể tôi nghe thêm được khô//n g?” “Khô//n g phải ở đây.” Bà lắc đầu. Hương hiểu ý. Khi cả hai cùng bước vào thang máy, bà Vân chỉ ấn tầng hai, căn hộ của bà.
Căn hộ của bà Vân nhỏ nhưng gọn gàng, có mùi hoa oải hương khô và âm thanh đồng hồ quả lắc vang lên từng nhịp chậm rãi. Bà rót trà rồi ngồi xuống ghế bành gần cửa sổ, gác gậy sang bên. “Hằng đến đây khoảng đầu năm 2022, cô bé xinh lắm, hơi nhút nhát nhưng lễ phép. Tôi hay gặp cô ấy dưới sân, mua bánh ở tiệm góc phố.” “Cô ấy sống một mình à?” “Phải, tôi hỏi có người thân gì khô//n g thì cô ấy bảo là đến Hà Nội để trốn khỏi chuyện c/ũ, khô//n g rõ là gì.” “Rồi, chuyện gì xảy ra?” Bà Vân hạ giọng: “Khoảng tháng hai tôi khô//n g thấy cô ấy nữa. Trước đó một tuần, tôi nghe thấy tiếng cãi nhau ban đêm trong căn hộ cô đang thuê bây giờ. Giọng đàn ông nhưng tôi khô//n g rõ là ai. Hoàng có thể nhưng tôi khô//n g khẳng định.” “Bà có hỏi ông ta khô//n g?” “Có chứ. Hoàng bảo Hằng trốn đi, n/ợ tiền thuê, nói cô ta khô//n g tử tế như vẻ ngoài.” “Bà tin khô//n g?” “Tôi già nhưng chưa lú. Tôi biết cô gái đó sợ hãi điều gì đó. Có lần cô ấy gõ cửa nhà tôi giữa đêm, tay r/un, mặt tái, nói: ‘Nếu tôi biến mất, đừng tin ông ta.’” Hương s/iết chặt tay. “Vậy bà có báo công an?” “Có, nhưng họ chỉ đến hỏi vài câu, khô//n g khám xét. Khô//n g ai thật sự tin lời tôi. Cô biết rồi đấy. Một bà già góa bụa với trí nhớ khô//n g đáng tin cậy.” “Có ai khác từng nói chuyện với cô ấy khô//n g?” “Có cậu Phúc, sinh viên tầng một, nhưng cậu ấy chuyển đi ngay sau đó, bảo là khô//n g chịu nổi khô//n g khí trong căn hộ này.” Hương cảm ơn bà Vân rồi lập tức tìm Phúc tr/ên mạng. May mắn là bà nhớ họ đầy đủ – Nguyễn Văn Phúc – và Hương nhanh chóng tìm thấy tài khoản mạng xã hội của cậu. Tin nhắn đầu tiên của cô là: “x/in l/ỗi làm phiền. Tôi đang thuê căn hộ tầng trệt mà bạn từng sống. Có chuyện nghiêm trọng, bạn có thể nói chuyện khô//n g?” Chưa đến nửa giờ sau, Phúc phản hồi: “Cô c/ũng nghe thấy tiếng trong tường đúng khô//n g?” Tim Hương đập mạnh: “Có, con gái tôi c/ũng nghe. Bạn biết đó là gì khô//n g?” Phúc gọi video ngay sau đó, khuôn mặt cậu hiện lên trẻ, mệt mỏi, rõ ràng là bị ám ảnh bởi thứ gì đó trong quá khứ. “Lúc tôi sống ở đó, tôi luôn nghe thấy tiếng như gào thét hoặc ai đó đập vào tường nhưng chỉ vào đêm khuya. Có hôm tôi suýt gọi cấp cứu vì tưởng người bên cạnh bị hành hung. Nhưng hàng xóm bảo khô//n g có ai ở căn bên.” “Bạn có từng thấy Hằng?” “Có. Một lần cô ấy đi ngang hành lang nhìn tôi, ánh mắt ấy ám tôi đến tận bây giờ, như người biết mình sẽ chết.” “Bạn có báo công an?” “Có. Họ nói đó là chuột hoặc gió.” Hương lưu toàn bộ đoạn trò chuyện, chụp màn hình rồi tìm lại tài khoản mạng xã hội của Hằng – Hằng G. Ảnh đại diện là một bức selfie trong bếp, đúng là bếp trong căn hộ hiện tại: gạch men màu xanh lơ, vết nứt ở góc bàn, đèn tuýp chói chang. Hương xem các bài đăng, gần cuối là một dòng trạng thái đáng chú ý: “Nếu một ngày tôi im bặt…” Bài viết có vài lượt thả tim, khô//n g bình luận, sau đó tài khoản ngừng hoạt động.
Hương quyết định gửi toàn bộ thô//n g tin bao gồm video quay cảnh Hoàng vào nhà, ghi âm tiếng thì thầm, bản ghi cuộc trò chuyện với Phúc và ảnh chụp mạng xã hội Hằng đến công an quận Hoàng Mai. Cô đính kèm thư giải trình: “Tôi tin rằng một người phụ nữ tên Hằng đã bị h/ại trong căn hộ tôi đang thuê. Tôi và con gái đều nghe thấy âm thanh bất thường, có bằng chứng cho thấy chủ nhà có hành vi mờ ám, đề nghị khám xét gấp.” Ba ngày sau, Hương nhận được phản hồi – một email ngắn gọn, lạnh lùng: “Khô//n g có đủ cơ sở pháp lý để khám xét nơi ở của công dân khác khi khô//n g có nạn nhân, khô//n g có trình báo mất tích và khô//n g có dấu hiệu tội phạm rõ ràng.” Hương ném điện thoại xuống bàn.
Tối hôm đó, khi đi thang máy cùng với ông Dũng, tổ trưởng dân phố, một người đàn ông hói đầu khoảng 50 tuổi hay hút thuốc ở hành lang, Hương thử hỏi: “Ông có nghe gì về Hằng từng sống ở đây khô//n g?” Dũng nhếch môi: “Cái cô gái trẻ đó à? Chắc đi theo gã nào rồi. Giới trẻ giờ lắm trò.” “Có người bảo cô ấy mất tích. Ông khô//n g tin có gì bất thường sao?” “Khô//n g, tôi sống ở đây 15 năm, tường mỏng, nhiều khi tưởng ai đó nói chuyện sát tai mình. Cô nên thư giãn, lo cho con gái đi.” Khi thang máy dừng, Hương quay sang nói nhẹ: “Vậy nếu một ngày tôi tìm thấy gì đó sau tường, ông vẫn nghĩ đó là tưởng tượng chứ?” Dũng sững lại, khô//n g cười nữa, nhưng ông khô//n g trả lời, chỉ bước nhanh về phía căn hộ mình.
Đêm hôm ấy, Hương cài đặt lại tất cả camera trong nhà: một cái trong phòng khách hướng về bức tường gần cửa sổ, một cái trong bếp và một cái ngoài hành lang quay về phía cửa chính. Cô gửi một bản sao toàn bộ dữ liệu lên ổ đám mây, đặt mật khẩu riêng và nhắn tin cho Ngọc: “Nếu trong vòng 24 giờ tớ khô//n g phản hồi, mở link này.” Sau đó cô ngồi trong phòng khách, trước mặt là hình Thảo đang ngủ quay qua màn hình camera trong phòng con. Bé ngủ nghiêng người, tay ôm gối, khô//n g trở mình. Im lặng. Cho đến khi loa của camera bắt đầu truyền ra âm thanh rất nhỏ. Hương nhích người sát hơn, có tiếng thở. Một tiếng thở khác với Thảo, lớn hơn, gần hơn, ư/ớt á/t hơn. Rồi, một giọng nữ vỡ vụn gần như làn khói: “Làm ơn!” Âm thanh rõ đến nỗi Hương cảm giác như có người đang thì thầm vào tai mình.
Ngày hôm sau, Hương khô//n g đưa Thảo đến trường. Cô viện cớ con bé sốt nhẹ khi nhắn tin cho giáo viên, nhưng sự thật là Hương khô//n g còn cảm thấy căn hộ này đủ an toàn để để Thảo lại một phút nào, dù chỉ là ban ngày. Thảo thì ngược lại, bé khô//n g hề tỏ ra sợ hãi nữa. Bé bình thản vẽ tranh trong phòng, khô//n g cười, khô//n g hỏi, c/ũng khô//n g nói, một sự im lặng khác thường. Hương đặt một tô cháo nóng lên bàn rồi nhẹ nhàng nói: “Con vẽ gì vậy?” “Cô ấy,” Thảo đáp. “Cô nào?” “Cô ở trong tường.” Hương khô//n g phản ứng vội, cô bước lại gần, cúi nhìn tranh. Lần này là một người phụ nữ đang nằm trong tư thế bó gối, lưng dựa vào tường. Trong tay cô ta là một chiếc khăn có hình hoa văn nhỏ. Góc tranh Thảo vẽ một cái ống nhỏ, ống thô//n g khí với những lỗ tròn. Bé nhìn mẹ, nói rất khẽ: “Cô ấy vẫn còn thở, mẹ ạ.”
Buổi trưa, Hương quyết định kiểm tra camera đã gắn trong nhà. Hôm trước cô để máy quay hoạt động cả đêm, trong lúc hai mẹ con ngủ, cô tua nhanh đoạn đầu khô//n g có gì ngoài ánh đèn ngủ chập chờn và bóng Thảo trở mình vài lần. Nhưng đến khoảng 2 giờ 37 sáng, có một sự kiện khiến Hương suýt làm rơi cốc cà phê. Cửa chính cựa nhẹ, khô//n g mở hẳn, nhưng rõ ràng có tiếng chìa khóa tra vào, xoay nhẹ rồi dừng lại. Khô//n g có ai bước vào, nhưng cảm giác đó, ai đó đứng ngoài cửa nghe ngóng là thật. Đến khoảng 2 giờ 52, camera phòng khách ghi lại âm thanh nhỏ, nhưng khi cô phóng to và xử lý tiếng nền, đoạn trích rõ ràng xuất hiện: “Có ai ở đó khô//n g?” Một giọng nữ rất yếu, khản đặc thì thầm. Hương nhắm mắt vài giây, tay ôm trán, cô biết mình khô//n g còn tưởng tượng nữa. Khô//n g phải chuột, khô//n g phải tiếng gió, khô//n g phải tâm lý sau l/y h/ôn.
Hương đi bộ đến cửa hàng điện tử cách khu nhà vài dãy phố, mua thêm hai camera mini dạng nút áo và một micro thu âm chuyên hướng. Cô hỏi cậu bán hàng, người thanh niên tên Thịnh, rằng loại micro nào thu âm được âm thanh xuyên vật liệu. “Cô định thu trong xe hơi hay trong tường?” Cậu hỏi. “Trong tường.” “Chà, micro định hướng có thể bắt được tiếng vọng gần nhưng khô//n g xuyên bê tông dày đâu. Còn micro r/ung thì sao?” “Cái đó bắt từ chấn động nhưng đắt hơn.” “Bao nhiêu?” Thịnh liếc nhìn qua vai rồi nói nhỏ: “Cô có chắc mình muốn dùng thứ này khô//n g? Tôi khô//n g bán cho mấy người tò mò chơi ma đâu đấy.” “Mặc kệ tôi, bán cho tôi nhanh đi.”
Tối đó, Hương đợi Thảo ngủ rồi lặng lẽ gắn micro lên tường, sát phần vữa khác màu. Cô điều chỉnh hướng thu đúng về phía tr/ung tâm bức tường nghi vấn, kết nối nó với phần mềm ghi âm qua laptop. Đồng thời cô giấu một camera siêu nhỏ tr/ên kệ sách hướng về phía Hoàng hay tiếp cận. Tất cả đã sẵn sàng. Hương để phần mềm chạy tự động và đặt chế độ gửi thô//n g báo nếu phát hiện tiếng người.
Sáng sớm hôm sau, chưa kịp ăn sáng, điện thoại của cô r/ung ba lần liên tiếp, phần mềm báo phát hiện tần số giọng người cường độ yếu: 5 giờ 14 sáng. Cô mở file, tay r/un nhẹ khi kéo con trỏ đến đoạn có sóng âm cao đột biến: “Làm ơn!” Tiếng nức nở đứt quãng, giọng yếu nhưng thật, khô//n g thể chối cãi. Hương bật kh//óc , chưa kịp lau nước mắt, điện thoại lại báo phát hiện chuyển động trong nhà, thời gian 7 giờ 5 sáng, cô lập tức tua lại camera hành lang. Hoàng! Ông ta mặc áo khoác dày, đội mũ lưỡi trai, bước đến cửa nhà Hương. Ông ta nhìn quanh khô//n g thấy ai rồi cúi xuống lôi ra từ trong túi một vật gì đó khô//n g rõ lắm, có thể là một túi nhỏ hoặc chai nhựa. Ông ta mở khóa cửa, chính xác là bằng một chìa riêng rồi chui vào rất nhanh. Camera trong phòng khách ghi lại rõ hơn: Hoàng bước tới mảng tường từng bị trát lại, quỳ xuống tháo lớp gạch lỏng dưới chân tường bằng dụng cụ riêng. Tay trái ông ta lôi ra túi đen sẫm, lần này là túi nilon đựng chất lỏng. Tay phải đeo găng, ông ta rút một ống tiêm lớn, loại bơm công nghiệp và bơm thứ chất lỏng ấy vào lỗ nhỏ trong tường. Xong việc, ông ta lùi lại, lắp gạch lại như c/ũ, lau sạch dấu vết rồi rời đi. Tất cả diễn ra trong chưa đầy 5 phút.
Hương ngồi lặng, thứ Hoàng bơm vào là gì? Thức ăn, thuốc hay thứ gì khử mùi hay thứ gì đó kết liễu nạn nhân? Khô//n g thể đợi thêm. Cô gọi ngay cho Ngọc, gửi đoạn video, file âm thanh và nói qua điện thoại với giọng r/un: “Có người trong tường còn sống, chắc chắn là Hằng. Hoàng đang làm gì đó để b/ịt m/iệng cô ấy!” Ngọc khô//n g còn giữ giọng trấn an như trước nữa: “Tớ sẽ gửi ngay hồ sơ này tới Tuấn, nhà báo điều tra bên tớ. Tớ c/ũng sẽ gửi lại cho công an cùng với luật khẩn cấp theo bộ luật hình sự.” “Điều gì?” “Điều khoản về giữ người trái phép, đặc biệt khi có bằng chứng khẩn cấp qua ghi âm và video. Nếu họ khô//n g hành động, Tuấn sẽ đưa hết lên mạng.” “Cảm ơn cậu.” “Hương, cậu làm đúng nhưng hãy rời khỏi đó ngay. Đừng để Hoàng thấy cậu biết quá nhiều.” Hương gật đầu, tim đập loạn: “Tớ sẽ mang Thảo đến nhà bà Vân.”
Trước khi rời đi, cô mở laptop soạn một email gửi tới toàn bộ nhóm cộng đồng cư dân trong tòa nhà, nơi các cư dân thường chia sẻ các vấn đề như nước yếu, ổ khóa hỏng hoặc bảo vệ tòa nhà thô lỗ. Lần này Hương đính kèm đoạn video rõ nét nhất Hoàng đột nhập, thao tác với tường và file ghi âm giọng Hằng. Dòng mô tả ngắn: “Tôi sống ở tầng trệt số 17, có người phụ nữ đang bị giữ trong tường. Chủ nhà tên Hoàng khô//n g phải người bình thường. Xin mọi người chia sẻ mạnh.” Cô ấn gửi.
Nửa giờ sau, khi đang thu dọn đồ cho Thảo, điện thoại cô bắt đầu r/ung liên tục. Hơn 20 phản hồi từ nhóm cư dân: “Kinh quái gì thế?” “Ai đó báo công an chưa?” “Tôi biết Hoàng có gì đó mờ ám.” “Từng thấy ông ta đi đêm mang bao đen.” “Tôi vừa gọi 113. Video này rùng rợn thật, cần điều tra ngay. Người mẹ này can đảm thật.” Rồi, một tin nhắn riêng từ tài khoản tên Lan Anh 91: “Tôi từng thuê căn 18 kế bên, từng nghe tiếng gào nhưng khô//n g ai tin. Cô khô//n g điên đâu.” Hương đọc từng dòng, nước mắt cứ rơi, khô//n g vì sợ mà vì lần đầu tiên cô khô//n g còn một mình.
Bỗng cửa có tiếng gõ dồn dập. Hương giật mình, tim cô thắt lại. Cô nhìn qua mắt thần, khô//n g phải Hoàng, là bà Vân mặc áo khoác vội, tay r/un cầm điện thoại. “Tin của cô lan nhanh rồi, công an sẽ đến.” “Bà chắc chứ?” “Người cháu tôi làm ở công an quận Hoàng Mai nhắn tôi lúc 6 giờ 30. Họ đang điều đội phản ứng khẩn cấp.” “Cảm ơn bà, cảm ơn vì đã tin tôi.” “Khô//n g cảm ơn cô, vì đã khô//n g làm ngơ như tôi đã từng.” Tiếng còi hú vang lên từ xa, len qua từng khe gạch ẩm của tòa nhà, như một tín hiệu đánh thức tất cả những thứ đã bị chô//n vùi quá lâu. Hương nghe rõ nó từ khi còn cách vài con phố. Cô đứng ở cửa thấp thỏm, có tiếng bước chân dồn dập ngoài hành lang, tiếng bộ đàm lách tách, tiếng giọng nói sắc lạnh của một người đàn ông phân tán lực lượng: “Đội phá khóa lên tầng ba xác minh, tổ tôi xuống tầng trệt.” Một cú gõ mạnh vào cửa, Hương ôm chặt lấy Thảo, mở cửa ra.
Ba người đàn ông mặc áo chống đạn, đeo kính chắn bụi và súng cầm sẵn tr/ên tay bước vào. Một người mang phù hiệu đội điều tra hình sự gật đầu: “Chúng tôi có lệnh khám xét khẩn cấp, xin mời cô và con gái ra ngoài ngay lập tức.” “Tường phòng khách,” Hương nói nhanh, chỉ tay, “mảng được trát lại, gần cửa sổ có một khoang rỗng bên trong. Ông ấy, Hoàng, chủ nhà đã nhiều lần mở nó ra.” Công an khô//n g hỏi thêm, hai người tách ra, một người mang theo thiết bị định vị, âm thanh đập nhẹ lên bề mặt tường. “Tầng trệt hướng bắc,” người đó báo qua bộ đàm, “có âm vang bất thường, rất có thể là khoang rỗng.” Người chỉ huy gật đầu: “Chuẩn bị phá.”
Ngoài sân chung cư đã có ít nhất 10 cư dân tập tr/ung. Bà Vân đứng ở hàng đầu chống gậy, tay bấu chặt quai túi. Bên cạnh bà là Ngọc và Tuấn, người cầm máy quay mini lia khắp sân. “Đây là khoảnh khắc người ta khô//n g thể làm ngơ nữa,” Tuấn thì thầm. Hương và Thảo được đưa ra khỏi khu nhà, ngồi trong xe công an, cô bé nắm tay mẹ chặt đến mức ngón tay trắng bệch. “Cô ấy sẽ được ra phải khô//n g mẹ?” Thảo hỏi. “Ừ. Cô ấy sẽ được thấy ánh sáng và khô//n g bị tắt đèn nữa,” Hương gật đầu, cắn chặt răng. “Khô//n g bao giờ nữa.”
Bên trong căn hộ, đội phá tường đã bắt đầu công việc. Máy khoan cắt kêu lên. Mùi bụi vữa trộn với mùi clo và thứ gì đó tanh nồng xộc ra. Từng lớp từng lớp xi măng vỡ ra, lộ ra một mặt tường thô ráp phía sau, khác biệt hoàn toàn với kết cấu căn hộ. Công an thận trọng tiến sâu, mở rộng phần lỗ hổng và rồi: “Có khoang rỗng! Tôi thấy dây điện, có ống dẫn khí, đèn pin, có vật thể người trong tư thế nằm co!” Khoảnh khắc ấy, cả khu nhà như nín thở. Một người phụ nữ được kéo ra khỏi bức tường, cơ thể gầy rộc, tóc dài bết lại, mắt nhắm nghiền, môi tím tái. Cô ta mặc chiếc áo ngủ trắng ố màu, rách dưới, hai cổ tay đầy vết trầy xước, miệng bịt băng keo đã c/ũ. “Mạch yếu! Gọi xe cấp cứu ngay!” Một công an hét lên. “Còn sống!” Người khác xác nhận. “Chúng tôi có nạn nhân sống sót!”
Hương bật kh//óc trong xe, khô//n g khí trở nên hỗn loạn, truyền thô//n g kéo đến như ong vỡ tổ. Tuấn, nhà báo bạn Ngọc, đang phát trực tiếp, giọng nghẹn lại vì xúc động: “Một nạn nhân nữ được xác nhận là Hằng, 28 tuổi, đã được giải cứu khỏi một khoang cách âm giấu sau tường tầng trệt. Theo công an, cô ấy mất tích từ năm 2022.” Kẻ tình nghi là Hoàng, 63 tuổi, người thuê lại căn hộ trái phép bằng tên giả. Công an khô//n g cần mất nhiều thời gian để tìm Hoàng, hắn bị bắt ngay trong căn hộ tầng ba nơi hắn luôn nói mình khô//n g ở. Tr/ên người hắn là bộ đồ ngủ, trong túi vẫn còn chìa khóa căn hộ tầng trệt và một lọ thuốc an thần dạng lỏng. Hắn khô//n g kháng cự, chỉ ngẩng đầu lên, ánh mắt trống rỗng, giọng đều đều: “Các người khô//n g hiểu, cô ta khô//n g muốn rời đi, cô ta đã chọn ở lại.” Viên công an gạt đầu: “Khô//n g ai chọn sống trong tường.”
Buổi chiều cùng ngày, Hương và Thảo được công an đưa đến một tr/ung tâm bảo trợ khẩn cấp. Căn hộ tạm thời ở tầng hai, sáng sủa, có ban công nhìn ra công viên nhỏ, tường dán hình động vật và tranh trẻ con. Hương ngồi phịch xuống ghế, tháo giày, nhắm mắt lại lần đầu tiên sau 15 ngày khô//n g chợp mắt. Thảo chạy quanh phòng, rồi chọn một góc có ánh nắng để ngồi. Bé mở cuốn vở vẽ, lần đầu tiên trong nhiều ngày khô//n g vẽ căn phòng tối. Thay vào đó, bé vẽ một bức tranh: mẹ và con đứng dưới trời xanh, xung quanh là những cánh cửa mở toang. Hương nhìn bé, nghẹn giọng: “Con ổn chứ?” Thảo gật đầu: “Mẹ thấy khô//n g? Khô//n g còn tường nữa.”
Đêm ấy, Hương nhận được cuộc gọi từ bệnh viện. “Cô Hương, tôi là bác sĩ Sơn, người đang theo dõi tình trạng Hằng.” “Cô ấy sao rồi?” “Vẫn trong tình trạng suy kiệt, mất nước nghiêm trọng nhưng có phản ứng tốt. Cô ấy mở mắt hai lần, lần thứ hai cô ấy cố gắng nói một từ. Chúng tôi ghi lại được là gì?” “Thảo.” Hương đưa tay che miệng, khô//n g thốt nên lời. “Cô ấy nhắc đến tên con gái cô. Tôi khô//n g rõ vì sao, nhưng cô nên biết điều đó.” Tr/ên mạng, câu chuyện lan ra toàn quốc. Các tờ báo lớn đăng dòng tít: “Người phụ nữ bị giữ trong tường: địa ngục giữa lòng Hà Nội,” “Mẹ đơn thân phá vỡ im lặng giải cứu nạn nhân bị giam hai năm,” “Công an điều tra loạt vụ thuê nhà bất hợp pháp liên quan đến Hoàng.” Hương trở thành biểu tượng bất đắc dĩ của những người khô//n g làm ngơ. Ngọc nhắn cho cô: “Cậu khô//n g chỉ cứu một người, cậu kéo cả hệ thống tỉnh lại.”
Ngày hôm sau, trong một buổi họp báo ngắn trước công an quận Hoàng Mai, đồng chí trưởng công an quận Hoàng Mai lên tiếng: “Nhờ phản ánh kịp thời, bằng chứng rõ ràng và hành động can đảm của công dân Hương, chúng tôi đã kịp thời ngăn chặn hậu quả nghiêm trọng.” Cuộc điều tra tiếp tục mở rộng. Khi được hỏi về động cơ của Hoàng, ông đáp: “Chúng tôi đã phát hiện tiền án của ông ta tại Hải Phòng với tên giả, liên quan đến hành vi giam giữ trái pháp luật. Tên thật của ông ta là Thiện. Trước đây từng hành nghề thợ xây dựng, điều này giải thích khả năng cải tạo tường.” Một phóng viên hỏi: “Làm sao một người như thế tồn tại giữa thành phố mà khô//n g bị phát hiện?” Đồng chí trưởng công an quận Hoàng Mai chỉ nói một câu: “Vì ai c/ũng nghĩ đó là chuyện tưởng tượng, cho đến khi có người dám tin vào sự thật.”
Ba tuần sau ngày bức tường bị phá, Hà Nội vào đầu tháng 12, khô//n g khí lạnh nhưng nắng đã trở lại sau chuỗi ngày mưa lất phất. Trong căn hộ tạm trú ở khu Thanh Xuân, Hương vừa đặt đĩa cơm rang lên bàn thì Thảo từ trong phòng ngủ chạy ra. “Mẹ ơi, hôm nay con ngủ liền chín tiếng đấy.” Hương bật cười: “Thật sao? Con đếm kiểu gì mà biết?” “Con xem đồng hồ, tối qua con ngủ lúc 9 giờ, sáng nay mở mắt đúng 6 giờ.” Hương đặt tay lên đầu con, xoa nhẹ: “Thế chắc tối nay mẹ phải để đồng hồ báo dậy cùng giờ rồi.” “Khô//n g cần đâu.” Thảo nghiêng đầu cười: “Giấc mơ khô//n g còn đáng sợ nữa.”
Trong phòng khách, cạnh bàn học tạm, Thảo dán xong một bức tranh mới lên tường. Hương bước lại, định chỉnh lại góc giấy thì khựng lại khi thấy nét vẽ. Đó là một ngôi nhà khô//n g cao, khô//n g đẹp nhưng tràn đầy ánh sáng. Cánh cửa khô//n g có khóa, các bức tường khô//n g có bóng. Trong tranh, một người mẹ đang ôm con gái giữa căn phòng lớn, xung quanh là những cánh chim trắng bay lên từ nền đất. Phía tr/ên bức tranh Thảo đã viết: “Khô//n g ai bị nhốt nữa.” Hương nuốt khan: “Con vẽ đẹp lắm.”
Hôm đó họ cùng đến Bệnh viện Đại học Y Hà Nội, lần đầu tiên kể từ ngày giải cứu Hằng. Hằng đang được chăm sóc trong phòng riêng, có y tá theo dõi sát. Cơ thể cô vẫn gầy yếu nhưng đôi mắt đã mở nhiều hơn, môi khẽ cử động khi có người đến gần. Khi Hương và Thảo bước vào, cô gái ấy chớp mắt liên tục rồi đưa tay yếu ớt về phía Thảo. Thảo bước lại gần, đặt tay lên tay cô: “Con là Thảo.” Hằng khô//n g nói nhưng gật đầu rất chậm. Bác sĩ Sơn đứng cạnh thì thầm: “Cô ấy đã được tháo ống truyền và đang tập vật lý trị liệu cơ bản, nhưng trí nhớ vẫn chưa phục hồi hoàn toàn.” Hương nhìn xuống Hằng, bàn tay cô gái ấy nắm lấy tay Thảo như thể sợ bé biến mất. “Mọi người đều biết cô là ai rồi,” Hương nói khẽ, “cô khô//n g còn bị giấu đi nữa.” Hằng cử động môi, cố nói. Một âm thanh như gió lướt qua khô//n g rõ lời nhưng đủ để Thảo hiểu. Bé quay sang Hương: “Cô ấy nói cảm ơn mẹ.”
Tuần kế tiếp, Hương và Thảo được mời đến buổi gặp mặt cộng đồng khu Tam Trinh. Lần đầu tiên kể từ vụ việc, Tuấn nhà báo đang phỏng vấn bà Vân khi hai mẹ con bước vào. Gặp ánh mắt của Hương, bà Vân chống gậy đi tới, mắt rưng rưng: “Nếu khô//n g có cô, nếu khô//n g có con gái nhỏ của cô thì người ta đã chô//n Hằng trong im lặng mãi mãi.” Hương ôm bà. Thảo đứng cạnh, tay nắm chặt mép váy mẹ. Dũng, tổ trưởng dân phố trước kia luôn nghi ngờ Hương, tiến tới, ánh mắt bối rối: “Tôi… tôi muốn x/in l/ỗi, tôi đã sai.” Hương khô//n g trả lời ngay, cô nhìn ông vài giây rồi nói: “Đôi khi thứ đáng sợ nhất khô//n g phải là cái ác mà là sự im lặng trước nó.” Dũng cúi đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Một tuần sau, Hương nhận cuộc gọi từ luật sư của chính quyền. “Thưa cô Hương, chúng tôi đang làm hồ sơ để cấp nhà tái định cư cho mẹ con cô, căn hộ tầng hai gần công viên. Đây là một phần trong gói hỗ trợ những người cung cấp bằng chứng quan trọng cho vụ án nghiêm trọng.” “Nhà riêng?” Hương s/ững ng/ười, “Thật sao?” “Căn hộ đó cần người tử tế sống trong, và người tử tế khô//n g bỏ cuộc khi người khác im lặng.” Hương nhìn về phía Thảo, bé đang ngồi cắm hoa dại vào cốc nước. “Vâng, chúng tôi nhận.”
Ngày dọn đến căn hộ mới, ánh nắng tràn qua khung cửa kính dài sát sàn. Thảo chạy khắp nơi, tay cầm hộp bút chì màu, miệng líu lo. Hương bật cười, rồi ngồi xuống ghế sofa với ghế do cộng đồng cư dân góp tặng. Cô rút từ túi xách ra một bức ảnh in màu, ảnh Thảo ôm tay Hằng trong bệnh viện. Cô dán nó lên tủ lạnh, ngay dưới dòng chữ bé viết nguệch ngoạc: “Chỉ cần nghe thấy là đủ rồi.”