Không biết có ai rơi vào cảnh giống mình không. Lấy vợ được một năm thì có con, tưởng đâu cuộc sống nghèo một chút nhưng ấm êm. Ai ngờ lúc con vừa tròn 3 tuổi thì mẹ vợ bất ngờ báo: bà nợ gần 2 tỷ, nhà bán rồi mà vẫn còn 1 tỷ 2.

Hai vợ chồng mình từ hôm đó bắt đầu sống trong chuỗi ngày trả nợ lãi cho mẹ vợ. Mình thì muốn lo cho gia đình nhỏ trước: cơm áo gạo tiền, thuê nhà chật chội, con còn nhỏ. Nhưng vợ mình lại muốn lo cho “máu mủ trước”.
Khác quan điểm, cãi nhau miết. Đỉnh điểm là khi vợ nhìn thẳng vào mặt mình và nói:
“Anh không gánh nợ cùng em được thì ly hôn. Em chẳng còn gì để mất. Con anh nuôi luôn, em phải lo cho mẹ.”
Nói câu đó xong, cô ấy bỏ qua phòng khác ngủ, để mình ôm con cả đêm. Hôm sau vợ đưa đơn ly hôn ra, bảo mình ký. Mình không ký… nhưng từ đó, hai vợ chồng coi như ly thân trong chính căn phòng trọ thuê, mỗi người một góc, nói chuyện với nhau toàn là tiếng thở dài.
Vợ trách mình:
“Khi cưới thì nói ba mẹ em cũng là ba mẹ anh. Giờ mẹ em khổ thì anh lại tính toán.”
Còn mình chỉ thấy sợ… sợ cuộc đời cuốn con trai mình vào những rắc rối không do nó gây ra.

Mẹ vợ vẫn nợ, chủ nợ vẫn tìm, còn vợ mình thì sống trong trạng thái gần như sụp đổ. Mối quan hệ giữa hai đứa rạn nứt đến mức có lúc mình còn không dám nhìn vào mắt cô ấy.
Bọn mình vẫn chưa ly hôn, nhưng sống như người dưng dưới một mái nhà. Mình sợ một ngày nào đó cả hai sẽ thực sự ký vào tờ đơn nằm trên bàn… vì những món nợ không phải do mình gây ra.
Chỉ mong mọi chuyện đừng tệ hơn, vì đứa nhỏ vô tội nhất trong tất cả… Thương vợ thì có, giận cũng có… nhưng thương con thì nhiều hơn tất cả.
Giờ mình chỉ mong con lớn lên bình yên, không bước vào cái vòng xoáy cờ bạc đã kéo mất mẹ nó và làm tan nát cả gia đình mình.