Hương ngồi bên cửa sổ, đôi mắt đăm đăm nhìn ra khu vườn phía sau nơi những cây phong khô cằn đang rụng dần lá cuối thu. Cô đã sống ở đây sáu năm, trong ngôi nhà lớn nhưng trống rỗng hơn bất kỳ xó xỉnh t/ồi t/àn nào. Sáu năm với những luật lệ im lặng không ai gọi tên, nhưng rõ ràng như bức tường giam hãm lấy linh hồn cô. Cô từng là một người khác. Trước khi là vợ Tuấn, cô là giáo viên tiểu học được học trò yêu quý, có mái tóc dài mềm và ánh mắt luôn sáng như nắng ban m/ai. Nhưng giờ người phụ nữ 36 tuổi ấy chỉ còn là cái bóng nhợt nhạt.

“Em không cần phải đi dạy nữa.” Tuấn nói ngay sau tuần trăng mật đầu tiên. “Anh cần một người vợ, đúng nghĩa, không phải một người phụ nữ bận rộn với đám trẻ con và họp hành mỗi ngày.” Hương đã không phản đối, không hẳn vì cô đồng ý mà vì ánh mắt hắn nhìn cô lúc đó lạnh và đầy quyền lực. Cô gật đầu như một cái máy, từ đó cô không còn đi ra ngoài, trừ khi có hắn kèm bên cạnh.
Tuấn là người đàn ông cao lớn, da ngăm, từng làm lính gác trong quân đội trước khi về quê mở trại gà cầm. Ở Hòa Bình, hắn được xem là người có tiếng: trật tự, kỷ luật, và đầy uy nghiêm. Nhưng sau cánh cửa ngôi nhà màu xám của họ, Hương biết rõ bộ mặt khác. “Không được tiêu quá 600k mỗi tuần,” hắn lạnh lùng đặt ra quy tắc, “không mua đồ ăn nhanh, không dùng điện thoại di động, bạn bè cắt hết, ở đây chỉ có anh và em.”
Cô từng thử giữ liên lạc với Vân, người bạn thân từ thời đại học, nhưng một hôm khi tìm thấy lá thư cô viết giấu trong ngăn k/éo bếp, Tuấn đã đốt nó ngay trước mặt cô. “Em muốn biến anh thành thằng hề trong mắt thiên hạ à?” Hắn gằn giọng. “Nếu còn một lá thư nào nữa, em sẽ không có tay để mà viết đâu.” Vậy là Hương im lặng như tất cả mọi thứ trong căn nhà này.
Có một điều kỳ lạ hơn cả: cái kho sau vườn. Tòa nhà nhỏ lợp tôn, cũ kỹ nhưng luôn được khóa hai lớp. Mỗi khi Hương nhìn về phía ấy, cô có cảm giác như có ai đó đang dõi theo cô từ bên trong. Một lần cô hỏi: “Trong đó có gì vậy?” Tuấn không trả lời ngay. Rồi hắn gằn giọng: “Nguy hiểm, có mấy máy móc cũ, khí ga rò rỉ, em mà bước vào hít một hơi là đủ c///hết.” Từ đó cô không dám hỏi lại, nhưng trong lòng những thắc mắc cứ lớn dần lên theo thời gian.
Hàng xóm từng tò mò. “Ông Dũng,” một người già sống gần đó, từng nói: “Kho đó hồi cha cậu ta còn sống là nơi chứa lông gà, mà giờ thì chẳng thấy ai ra vào bao giờ. Lạ nhỉ?” Tuấn nghe được câu đó từ cửa sổ, hắn bước sang nhà ông Dũng sáng hôm sau. Khi trở về, mặt hắn đỏ gay nhưng không nói gì. Từ hôm đó, ông Dũng không bao giờ nhắc đến cái kho nữa.
Hương bắt đầu viết nhật ký, giấu kỹ dưới tấm nệm lò xo. “Ngày 14 tháng 10, mình không biết thời gian trôi thế nào nữa, mỗi ngày đều như nhau. Tuấn kiểm soát cả giấc ngủ của mình. Hắn đặt chuông dậy lúc 5:00 sáng, bắt mình nấu ăn, lau sàn, cọ chuồng gà. Mình không dám sai một bước, mỗi khi nhìn vào mắt hắn, mình thấy một vực sâu đen tối.”
Cô từng hỏi: “Em có thể đi chợ với bà Hạnh hàng xóm không? Bà ấy nói muốn chỉ em cách làm cơm rang thập cẩm.” Tuấn lắc đầu: “Bà ta nói nhiều, em không cần học thêm gì cả. Ở đây em chỉ cần học cách phục tùng.” Có một buổi chiều, cô nhìn thấy hắn lau một chiếc rìu nhỏ, lưỡi rìu đỏ như mới dùng xong. Hắn chạm mắt cô: “Gà bị bệnh phải xử lý ngay.” Cô không hỏi gì thêm. Một lần khác, cô mở nhầm ngăn k/éo tủ gỗ trong phòng làm việc của hắn. Bên trong là những bức ảnh cũ, một người phụ nữ trẻ cười tươi bên cạnh Tuấn. Cô không quen gương mặt ấy. Khi Tuấn thấy cô đang cầm tấm ảnh, hắn giật lấy và nghiến răng: “Đừng có lục đồ người khác, em không cần biết ai cả, ngoài anh.” Cô không dám nhắc tới nữa, nhưng đêm đó cô kh//óc trong lặng lẽ.
Mỗi khi hắn đi ra ngoài, Hương tranh thủ vài phút hiếm hoi để hít thở không khí vườn sau. Một lần bà Thảo, bà bán rau gần đó, đi ngang và gọi lớn: “Hương, dạo này không thấy em ra thị trấn nữa nhỉ?” Cô chưa kịp trả lời thì Tuấn đã từ trong nhà bước ra, tay khoanh trước ng/ực. “Vợ tôi bị dị ứng khói bụi, không tiện giao tiếp.” Bà Thảo nhìn Hương đầy thương hại, nhưng rồi cũng quay đi. “Em mà nói chuyện với họ thêm lần nữa, anh sẽ chặt hết cây ngoài vườn.” Hắn nói nhỏ nhưng đủ để cô nghe rõ.
Buổi tối khi Hương ngồi tr/ên ghế đan áo, Tuấn bật tivi lớn tiếng, một chương trình về nông nghiệp đang phát. Hắn cười khan: “Hôm nay lũ gà đẻ nhiều, tốt, nếu tiếp tục thế này, ta có thể mua thêm máy ấp trứng.” Cô gật nhẹ: “Chúc mừng anh.” Hắn quay sang nhìn cô: “Chúc mừng. Đó là công của em, nhờ em chăm bầy gà sạch sẽ, đúng giờ. Em làm tốt đấy, Hương, nhưng đừng bao giờ quên, nếu em làm sai, tất cả sẽ sụp đổ.” Trong tim cô, từng lời ấy như một dấu đinh găm vào lồng ng/ực.
Một đêm, Hương nghe thấy tiếng động nhỏ phía kho sau, lúc đầu là tiếng k/éo lê kim loại, sau đó là tiếng th/út th/ít r/ên rỉ. Cô rón rén ra cửa sổ, ánh đèn pin le lói bên trong khe cửa kho nhưng không thấy ai. Sáng hôm sau, cô hỏi: “Hôm qua có tiếng lạ ở kho, anh có nghe không?” Tuấn buông chén cà phê, mắt lóe lên. “Em nghe cái gì cơ?” “Tiếng như ai đó đang kh//óc.” Cốc cà phê vỡ toang tr/ên nền gạch. “Em đang nói linh tinh cái gì vậy hả?” Hắn g/ào lên. “Không có ai cả. Em nghĩ nhà mình có m/a chắc, hay em đang nghe trộm?” Hương co rúm lại: “Em chỉ lo thôi.” Hắn thở mạnh, đứng dậy: “Đừng lo, chuyện không phải của em.” Cô không dám hỏi nữa. Nhưng từ hôm đó, cô bắt đầu để ý tiếng động đó không chỉ xảy ra một lần. Đêm nào cũng vậy, khoảng 2 giờ sáng, tiếng k/éo lê và tiếng r/ên rỉ lại vang lên lúc xa, lúc gần.
Tiếng động bắt đầu xuất hiện thường xuyên vào khoảng 2:00 sáng. Lúc đầu chỉ là những âm thanh lạ: tiếng kim loại bị k/éo lê tr/ên nền xi măng, loạt xoạt như móng tay cào nhẹ vào tường gỗ. Hương cố nghĩ đó chỉ là tiếng chuột hay do gió rít qua khe cửa kho. Nhưng rồi một đêm nọ, cô nghe thấy rõ ràng tiếng r/ên rỉ. “Ừ… ư…” âm thanh yếu ớt như bị bóp nghẹt, vỡ vụn trong bóng đêm. Hương bật dậy, người r/un lẩy bẩy. Cô nhìn về phía cửa sổ, nơi ánh trăng chiếu mờ qua màn cửa mỏng. Gió bên ngoài thổi nhẹ làm r/ung động lớp kính, nhưng cô biết gió thì không biết kh//óc. Cô nín thở, nhón chân đến gần cửa sổ. Từ phía kế kho, tiếng động tiếp tục vang lên, giờ là tiếng th/út th/ít nức nở, giống như tiếng của một đứa trẻ hoặc một người phụ nữ đang đau đớn tận cùng.
Sáng hôm sau, mắt Hương trũng sâu, quầng thâm như hai vệt mực loang. “Em không ngủ à?” Tuấn hỏi, đặt đĩa trứng chiên lên bàn, giọng hắn nhẹ đến mức đáng s/ợ. Hương đáp khẽ: “Em nghe tiếng gì đó từ kho.” Tuấn dừng lại, dao găm thịt trong tay hắn khựng lại giữa chừng. Hắn quay đầu, ánh mắt như xuyên thấu vào mặt cô. “Tiếng gì?” Hắn hỏi. Từng từ rít qua kẽ răng. “Em không chắc.” “Như có ai bị thương?” Giọng cô nhỏ dần. Bốp! Chiếc cốc thủy tinh bay khỏi tay Tuấn, vỡ tan thành từng mảnh dưới nền gạch hoa. Hương giật mình, lùi lại một bước theo bản năng. “Em bắt đầu tưởng tượng rồi đấy, Hương.” Hắn gằn giọng, mặt đanh lại. “Anh đã bảo trong đó là khí độc, máy móc cũ kỹ, có thể phát ra âm thanh lạ. Đừng đào sâu, em nghe chưa?” Hương gật đầu, môi mím chặt, nhưng từ hôm đó cô không ngủ nổi nữa. Mỗi đêm tiếng động lại lặp lại, một bản giao hưởng ghê rợn của những âm thanh vô nghĩa nhưng khiến tim cô thắt lại.
Đêm thứ ba liên tiếp, cô ngồi thu mình trong góc giường, chăn quấn quanh người, mắt mở trừng trừng nhìn đồng hồ chầm chậm chuyển kim. 2:12 sáng, cạch cạch, tiếng khóa va vào nhau hay tiếng cùm sắt. “Á… làm ơn!” Lần này giọng nói mỏng m/anh như tơ, chỉ đủ để kẻ tuyệt vọng nhận ra nó có thật. “Có ai đó trong đó,” Hương thì thầm, “không phải máy móc, không phải gió, là người.” Cô không nói với Tuấn nữa, không phải vì không muốn mà vì s/ợ.
Tuấn bắt đầu để ý sự thay đổi của cô. Một tối nọ, hắn ngồi nhìn Hương đang gọt táo rồi hỏi: “Em có gì muốn nói với anh không?” Cô khựng lại. “Không, không có.” “Anh thấy em mất ngủ, sụt cân, mắt trũng như xác c///hết. Có chuyện gì?” “Em chỉ hay gặp ác mộng thôi.” Tuấn dướn người, chạm ngón tay thô ráp vào cằm cô, nâng nhẹ mặt cô lên. “Nhớ kỹ điều này, Hương,” hắn nói khẽ nhưng giọng như dao cắt. “Thứ duy nhất đáng s/ợ trong nhà này là sự phản bội. Em hiểu không?” Hương cắn chặt môi, cảm thấy vị máu nhè nhẹ nơi đầu lưỡi. Cô cố sống như một cái bóng, nhưng nỗi nghi hoặc trong cô ngày một lớn.
Một lần lúc dọn đồ giặt trong phòng giặt phía sau, Hương phát hiện một chiếc tất nhỏ dính máu màu nâu sẫm, vẫn còn ướt. Cô cầm lên, tay r/un bắn. Chiếc tất quá nhỏ để là của Tuấn và không ai khác sống trong nhà này. Ngay lúc đó, Tuấn bước vào. “Em đang làm gì thế?” Giọng hắn đột ngột vang lên phía sau khiến cô giật thót. “Em thấy cái này,” cô giơ chiếc tất lên. Hắn bước tới, giật lấy không chút chần chừ: “Tất của con chó. Nó bị thương ở chân sau khi sập chuồng, đừng có nhiều chuyện.” Hương cố tìm kiếm ánh mắt của hắn để đọc sự thật, nhưng tất cả những gì cô thấy là bức tường lạnh lẽo.
Đêm đó, cô không ngủ mà viết vào nhật ký. “Ngày 23 tháng 10, mình s/ợ đến mức không thể thở. Mình biết trong kho có người, tiếng th/út th/ít đó là thật, chiếc tất là thật. Và mình cũng đang thật sự tan vỡ, nhưng ai sẽ tin mình? Một người phụ nữ nội trợ, không bạn bè, không điện thoại, không ai biết mình còn tồn tại.”
Ngày hôm sau, trong lúc Tuấn ra ngoài kiểm tra gà, Hương thử lại cánh cửa kho. Như mọi lần, nó bị khóa chặt hai lớp. Cô ghé tai sát cửa, không có tiếng gì. “Mình cần bằng chứng,” Cô thì thầm. Nhưng bằng chứng nghĩa là gì? Một bức ảnh, một đoạn ghi âm hay một người sống? Cô nhớ đến Vân, người bạn thân từng hứa sẽ luôn ở bên. Cô từng viết thư cho Vân kể về nỗi cô đơn, sự kiểm soát của Tuấn, nhưng lá thư đó chưa bao giờ đến được nơi nó nên đến.
Một buổi trưa, Hương thử lấy giấy ra viết lại. Cô viết, tay r/un: “Vân, nếu cậu còn nhớ mình, làm ơn hãy đến Hòa Bình. Mình không ổn, có gì đó sai trái ở đây. Mình s/ợ, rất s/ợ. Nếu cậu không thấy mình nữa, hãy báo công an. Mình tin có người trong kho.” Nhưng trước khi kịp giấu thư, Tuấn bước vào phòng. “Em đang viết gì đó?” Hắn hỏi, mắt liếc nhanh. “Chỉ là danh sách mua đồ,” cô lắp bắp. Hắn tiến lại gần, giật tờ giấy khỏi tay cô. Đọc xong, hắn không nói gì, chỉ xé vụn tờ giấy thành từng mảnh nhỏ, ném vào bếp ga rồi bật lửa. Những mảnh tro bay lên không tr/ung, cuốn theo cả hy vọng yếu ớt của Hương. “Anh không nghĩ em lại ngu ngốc đến vậy.” Hắn nói nhẹ tênh. “Từ nay bút và giấy cũng không được giữ trong phòng.” “Em hiểu chứ?” Cô chỉ gật.
Tối hôm đó, Hương nằm trong bóng tối, bàn tay ôm chặt cuốn nhật ký nhỏ giấu kỹ dưới giường, nước mắt thấm ướt cả vỏ gối. Lúc 3:00 sáng, tiếng g/ào kh//óc lại vang lên, lớn hơn mọi khi. Một lần Hương nghĩ đến việc gọi công an, nhưng làm sao? Cô không có điện thoại di động, chiếc điện thoại bàn ở tầng dưới luôn bị cắm vào một thiết bị ghi âm. Tuấn kiểm tra nhật ký cuộc gọi mỗi ngày, và nếu họ đến, Tuấn sẽ nói gì? “Cô ấy có vấn đề tâm lý. Cô ấy từng mất ngủ suốt nhiều năm, bị ảo giác tiếng động. Tôi yêu vợ tôi, nhưng tôi không thể giúp nếu cô ấy không uống thuốc.” Ai sẽ tin lời Hương? Không ai. Vậy nên cô im lặng. Nhưng trong lòng nỗi phẫn nộ và lo âu đã bắt đầu lớn dần như hòn than cháy âm ỷ. Và cô thì thầm trong gối: “Mình phải biết dù có phải c///hết.”

Tuấn không bao giờ dùng đến nắm đấm đầu tiên. Hắn dùng ánh mắt, ánh mắt sắc như dao khiến Hương cảm thấy như da mình rách toạc chỉ vì đã ngước lên quá lâu. Chiếc điện thoại bàn được đặt giữa phòng khách sát cửa sổ, nhưng với Hương nó như một cái bẫy. Bất kỳ cuộc gọi nào, bất kỳ tiếng chuông nào cũng sẽ bị hắn kiểm tra ngay sau đó. Mỗi khi cô nhấc máy gọi mua đồ, Tuấn đều đứng gần, mắt không rời tay cô. “Em gọi gì lâu vậy?” Hắn hỏi một hôm. “Chỉ là cửa hàng hết bơ, em đang hỏi xem m/ai có về không?” Tuấn không trả lời, nhưng tối hôm đó hắn tháo rời ống nghe điện thoại, lắp một thiết bị nhỏ vào bên trong. Hắn nói: “Anh cần chắc chắn không ai làm phiền em. Thế giới ngoài kia độc hại.” Hương biết đó không phải bảo vệ, đó là giam giữ.
“Anh yêu em.” Tuấn nói, ôm cô từ phía sau một đêm nọ, khi cô đang rửa bát, “yêu đến mức không muốn chia sẻ em với bất kỳ ai. Em hiểu không? Anh không thể để em ra ngoài bị kẻ khác nhìn hay nói chuyện với người dưng, anh không chịu được.” Cô gật đầu: “Em hiểu.” Nhưng tim cô thì thắt lại. Cô hiểu theo cách người ta hiểu về lồng giam.
Một buổi sáng, Hương thử bước ra khỏi cổng để đưa thư. Hắn chặn cô ngay trước cổng. “Em đi đâu?” “Em chỉ ra bỏ thư cho cửa hàng rau.” “Anh đã bảo thư để tr/ên bàn, anh sẽ đưa. Em nghĩ chỉ mất vài bước…” Bốp! Bàn tay Tuấn vung lên nhanh và mạnh đến mức cô không kịp thấy, một bên má Hương đỏ ửng, nóng rát. “Không phải vì anh gh/ét em, nhưng em cần học.” Hắn nói. “Vì yêu nên mới dạy dỗ. Đừng khiến anh phải làm lại.” Hương không phản kháng, cô đứng lặng, tay ôm má. Một người hàng xóm, bà Ánh, đi ngang, ánh mắt lướt qua hai người nhưng không dừng lại. Cô đã quen với ánh mắt đó, ánh mắt biết nhưng không dám can thiệp.
Cô bắt đầu thử viết thư gửi lại cho Vân, lần này bằng cách nhờ cậu bé hàng xóm Phúc, con trai bà Ánh, đưa giúp khi cậu ra thị trấn. “Phúc, cháu giúp cô m/ang cái này đến bưu điện nhé.” Cô nói khẽ, mắt liên tục liếc về phía cửa sổ xem Tuấn có ở gần không. Phúc gật đầu, tò mò nhìn phong bì. “Cô đi đâu?” “À, không, chỉ là một lá thư cho bạn cũ.” Cậu bé cầm lấy nh/ét vào túi áo, nhưng bằng một cách nào đó, Tuấn vẫn biết.
Chiều hôm đó, khi Hương đang nấu bữa tối, hắn bước vào nhà bếp, lặng lẽ như một bóng m/a. Hắn giơ ra bức thư đã bị mở, nhàu nát. “Em định làm gì đây?” Hắn hỏi, giọng nguy hiểm như sấm chớp trong đêm yên. “À, em chỉ muốn nói chuyện với bạn cũ.” Tuấn gật gù, mắt nhắm hờ, rồi đột ngột đập tay xuống bàn. “Em nghĩ Phúc giỏi đến mức qua mặt được anh à? Em nghĩ hàng xóm này không cần tiền à? Chỉ cần anh hỏi một câu là họ khai hết.” “Em xin lỗi, em chỉ…” “Đủ rồi!” Lần này hắn không tát mà túm tóc cô k/éo ra khỏi bếp. Hương h/ét lên nhưng trong nhà chẳng ai nghe. Hắn xô cô ngã xuống sàn phòng khách, giọng rít lên: “Không có thư từ, không có bạn bè, không có tự do. Từ giờ em ra khỏi nhà khi có anh đi cùng, em gọi điện khi có anh đứng đó. Em không được phép suy nghĩ nếu không có sự cho phép của anh.” Sau đó hắn bỏ đi, để lại Hương nằm r/un rẩy tr/ên nền gạch, mắt mở trừng, môi rớm máu.
Tối hôm đó, Hương thấy một vết bầm lớn nơi sườn trái. Cô xoay gương, cố xem, nhưng ánh sáng quá yếu. Cô băng lại bằng khăn, không dám dùng bông băng s/ợ hắn nhận ra. Hôm sau, bà Ánh lại đi ngang. Hương đứng tr/ên hiên nhà khẽ cười: “Chào bà.” Bà Ánh gật nhẹ: “Cô ổn chứ?” Hương ngập ngừng rồi gật đầu: “Ổn, chỉ là mệt chút.” Bà Ánh nhìn vết thâm nơi cổ cô, vết Tuấn bóp hôm qua, nhưng rồi bà lại quay đi. “Chồng cô nghiêm quá,” bà lẩm bẩm rồi bước nhanh.
Tối đó, Hương tìm thấy một chiếc tất nhỏ lẫn trong giỏ đồ bẩn. Nó dính máu và vẫn còn ẩm. Không thể là của Tuấn, không thể là của cô. Cô nhìn chằm chằm vào nó, tim đập thình thịch. “Lại nữa…” Cô lẩm bẩm. Ngay lúc đó, Tuấn xuất hiện ở cửa. “Em làm gì vậy?” “Em thấy cái này trong giỏ.” Hắn bước tới giật lấy chiếc tất: “Của chó. Một con bị thương hôm qua, đừng nhiều chuyện, nhưng anh nói đủ rồi!” Hắn gầm lên khiến Hương lùi về sau đụng vào bàn. Tuấn hít sâu rồi mỉm cười gượng gạo, vuốt tóc cô: “Hương, đừng khiến anh phải giận. Anh mệt mỏi lắm rồi, em ngoan, mọi chuyện sẽ ổn.” Cô chỉ biết gật đầu, nhưng trong đầu cô lúc đó là hàng loạt câu hỏi quay cuồng như một cơn lốc. “Chiếc tất đó là của ai? Máu đó đến từ đâu? Tiếng kh//óc kia là của ai? Và quan trọng nhất, cô sẽ làm gì với những sự thật mà mình đang dần khui ra?”
Tối hôm đó, tiếng động trong kho không còn là tiếng thì thầm mơ hồ nữa, đó là tiếng gào: “Làm ơn cứu tôi! Ai đó!” Hương đặt tay lên ng/ực, tim cô muốn vỡ tan.
Trời mưa lất phất, Hương đang quét sân sau thì nghe tiếng động cơ xe tải dừng lại trước cổng. Một chiếc xe tải nhỏ màu xám đục, bụi phủ kín. Tr/ên ghế lái là một gã đàn ông khoảng 50, dáng người gầy gò, có ria mép rậm và chiếc mũ len đen đội sâu tới tai. Gã bước xuống không chào hỏi, đi thẳng về phía cửa chính. Tr/ên vai gã vác một thùng hàng lớn bọc kín bằng vải bạt và dây cột chằng chịt. Hương thoáng rùng mình. Tuấn ra mở cửa, gật đầu nhẹ không nói gì. Họ nhìn nhau vài giây, một ánh mắt ra hiệu nhanh gọn rồi Tuấn chỉ về phía kho sau vườn. “Đi theo tao.” Hương chỉ kịp thoáng thấy gã lạ cười nhạt, một nụ cười chẳng hề thân thiện trước khi họ khuất bóng vào sau nhà. Cô đặt chổi xuống, lặng lẽ men theo lối vườn bên hông, tim đập dồn.
Qua khe cửa sổ nhỏ bên hông kho vốn đã bị vôi trát mờ, cô chỉ nhìn thấy bóng người lờ mờ rồi nghe giọng thì thầm: “Nó yếu rồi, mày giữ như vậy là lâu lắm đấy.” Giọng gã lạ. “Im mồm!” “Đưa thuốc đi, tao trả đủ.” Tuấn đáp gắt gỏng. “Thứ này mạnh lắm, chỉ cần một viên là nó im luôn hai ngày, nhưng mày đừng để nó c///hết đấy.” Rồi là tiếng gì đó sột soạt như tiếng băng dán k/éo ra. Sau đó là tiếng nước được rót vào bình và tiếng kim loại chạm nhau. Hương lùi lại, tay ôm ng/ực, mỗi lời nói như một mũi dao xuyên vào tâm trí cô. “Có ai đó trong kho, một người, một sinh vật sống. Và Tuấn đang duy trì sự sống đó bằng thuốc.”
Một lúc sau, Tuấn và gã đàn ông rời kho, mặt lạnh như đá. Gã kia dúi vào tay Tuấn một phong bì dày cộp. “Còn nếu mày muốn thanh lý, giá sẽ khác.” “Biến đi!” Tuấn gắt. “Tao chưa nói đến chuyện đó.” Gã chỉ nhún vai, nhếch mép rồi quay lưng lên xe. Sau khi chiếc xe rời đi, Tuấn nhìn quanh như để kiểm tra. Hương vội quay về phía trước, nhấc chổi lên, giả vờ đang quét. “Thằng đó là ai vậy?” Cô hỏi, giọng r/un. Tuấn đáp nhanh: “Giao thuốc cho gà.” “Hết thuốc ngừa dịch rồi.” “Còn phong bì?” Tuấn sầm mặt: “Em định hỏi anh kế toán à?” Cô lặng im, cảm thấy rõ sự bất lực đang dâng lên trong mình.
Đêm đó, tiếng kh//óc trong kho vang lên rõ ràng hơn bao giờ hết, không còn là tiếng th/út th/ít đứt quãng mà là tiếng g/ào khản giọng: “Đừng nữa! Đừng nữa mà!” Hương bật dậy khỏi giường, toàn thân r/un lẩy bẩy. Cô muốn h/ét, muốn lao ra ngoài, nhưng cô ngồi bất động, nước mắt rơi xuống gối. Đến lúc này, mọi thứ trong đầu cô đã xâu chuỗi thành một chuỗi ám ảnh: tiếng động, tất đẫm máu, lời thì thầm, phong bì tiền và gã đàn ông kia. Một mạng người đang bị giam trong kho.
Ngày hôm sau, Hương không ăn nổi. Tuấn gắp thịt cho cô, gằn giọng: “Ăn đi, em càng yếu, anh càng lo.” Cô cười nhạt: “Lo vì em yếu hay vì em có thể rơi xuống hố sâu nào đó mà không ai biết?” Hắn đập đũa xuống bàn: “Em đang nói cái gì vậy?” “Không gì cả.” Cô cúi đầu cố giữ bình tĩnh.
Trưa hôm đó, bà Ánh lại xuất hiện trước cổng, tay ôm giỏ cà chua. “Hương, tôi hái được mấy quả ngon, để ngoài cổng nhé.” “Cảm ơn bà nhiều lắm.” Hương nói, giọng yếu ớt. Bà nhìn cô một lúc lâu, ánh mắt đầy do dự. “Cô vẫn ổn chứ? Tôi có thể…” “Không sao đâu bà. Thật đấy.” Tuấn xuất hiện ngay sau lưng Hương, khoanh tay. “Cảm ơn bà, nhưng vợ tôi không ăn được cà chua. Dị ứng.” “Ồ, tôi không biết.” Bà Ánh lùi lại, gật đầu. “Thôi tôi về nhé.” Khi bà đi khuất, Hương quay sang Tuấn. “Bà ấy có lòng tốt sao? Anh luôn làm mọi thứ trở nên đáng s/ợ vậy?” “Bởi vì họ không biết giới hạn,” hắn lạnh lùng, “giống em, nếu không bị nhắc nhở sẽ vượt giới hạn ngay.” “Có người trong kho đúng không?” Cô chặn hắn lại, ánh mắt rực cháy. Tuấn lặng vài giây rồi. Hắn cười một nụ cười đáng s/ợ: “Em lại mộng du rồi. Nếu em còn nói đến cái kho lần nữa, anh sẽ nhốt em trong đó để thấy nó trống thế nào.” Cô cảm thấy da mặt mình lạnh ngắt.
Tối hôm đó, Hương đứng trước gương rất lâu. Cô nhìn vào đôi mắt mình từng sáng như ánh mặt trời. Giờ chỉ còn lại hai vũng tối âm u. Tóc cô bết lại, da nhợt nhạt, tay chân gầy guộc. Cô thì thầm: “Nếu mình không làm gì, ai đó sẽ c///hết. Mình chắc chắn.” Cô bước đến tủ sách cũ, mở ngăn bí mật nơi giấu một cuốn từ điển rỗng ruột, bên trong là cây bút ghi âm nhỏ Vân từng tặng năm xưa, lúc họ còn học đại học. Hương thì thầm: “Chúng ta sẽ biết sự thật.”
Tuấn đi dự hội chợ nông sản ở Phú Thọ, cách nhà gần hai tiếng, hắn rời đi vào sáng sớm, không quên quay lại dặn Hương. “Không mở cổng, không nhận khách, anh sẽ gọi lúc đến nơi.” Cô gật đầu, đôi mắt vô hồn như mọi ngày, nhưng trong lòng trái tim Hương đang đập như trống trận. Khi xe hắn khuất bóng sau con đường dẫn ra quốc lộ, cô đóng cửa chính, rút chìa khóa phòng hắn mà từ lâu cô đã để ý treo tr/ên móc áo khoác màu nâu cũ. Hương cầm chìa, tay r/un bần bật, cô bước qua vườn sau, nơi cánh kho cũ vẫn đứng sừng sững như một nhân chứng câm lặng cho bao điều kinh hoàng. Gió thổi vạt áo sơ mi của cô bay phật phật nhưng Hương không cảm thấy lạnh. Toàn thân cô căng cứng vì hồi hộp và s/ợ hãi. “Làm đi, làm đi Hương! Nếu mình không mở, có thể sẽ chẳng bao giờ mở được nữa.”
Cô đứng trước ổ khóa đôi, một ổ đã rỉ sét, ổ kia còn mới. Hương luồn chìa đầu tiên vào, quay nhẹ một tiếng “tách” vang lên. Ổ khóa thứ hai, cô nhắm mắt lại, tay nắm chặt, “tách”. Cánh cửa gỗ rít lên, phát ra âm thanh dài như tiếng r/ên rỉ. Một làn không khí nồng nặc, mùi ẩm mốc, kh/ét và mùi thịt thối rữa nhẹ xộc thẳng vào mặt khiến Hương suýt nôn. Cô che miệng bước vào, ánh sáng bên ngoài chỉ đủ để thấy những đường bụi bặm lấp lánh trong không khí. Cô bật đèn pin nhỏ trong túi áo, thứ cô đã chuẩn bị từ nhiều ngày trước.
Trong kho gần như trống rỗng, chỉ có vài thùng gỗ cũ, một cái bàn gãy và một chiếc cũi sắt to được phủ bằng tấm vải bẩn loang lổ những vệt nâu đỏ. Tiếng động nhỏ phát ra từ trong cũi. “Ư… ư!” Hương bước lại gần, giật phăng tấm vải lên. Trước mắt cô là một người phụ nữ tóc rối bù, da tái nhợt như tro, gầy trơ xương, hai tay bị trói bằng dây nhựa, chân quặp vào nhau trong tư thế co quắp, miệng cô bị dán băng keo bạc dày, mắt mở to đầy kinh hoàng và đau đớn. Hương đứng c///hết lặng. Mắt người phụ nữ gặp ánh sáng thì chớp mạnh rồi rưng rưng nước mắt. “Trời ơi!” Hương lùi lại, tay ôm miệng. Rồi cô quay cuồng tìm k/éo trong túi quần, cắt dây buộc tay người phụ nữ, tháo miếng băng keo khỏi miệng cô một cách cẩn trọng nhất có thể. Người phụ nữ thở gấp, miệng bật ra vài từ. “Làm ơn… nước…”
Hương chạy vội vào bếp, rót một ly nước đầy m/ang ra. Cô đỡ lấy đầu người phụ nữ để từng ngụm nước nhỏ chạm vào môi cô ấy, mắt Hương cay xè. Sau một lúc, người phụ nữ bắt đầu thì thầm, khan đặc: “Tôi là Hằng, tôi… vợ đầu của Tuấn.” Hương cảm thấy đất dưới chân như sụp xuống. “Cái gì?” Hằng gật nhẹ, nước mắt lăn dài tr/ên má sạm nắng bầm tím. “Bốn năm, tôi bị giam ở đây từ khi đòi l/y h/ôn.” Hương ngồi sụp xuống bên cạnh cũi sắt, không dám tin vào tai mình. “Anh ta nói tôi bỏ trốn vì nợ nần, nói với báo chí, dàn dựng hiện trường đốt xe tôi, nhưng thật ra tôi bị nhốt ở đây từ ngày đó.” “Trời đất ơi!” Hằng đưa tay nắm lấy cổ tay Hương, giọng yếu ớt: “Chị phải tin tôi.” “Tôi tin tôi. Tôi sẽ đưa chị ra ngoài. Tôi gọi công an.” “Không, không! Nếu hắn về mà biết tôi sẽ c///hết. Hắn nói vậy.” Hương thở dốc, tay cô r/un đến mức rơi cả ly nước. Đầu cô ong ong, ký ức về tất cả: tiếng kh//óc, chiếc tất, phong bì, lời Tuấn xếp chồng lên nhau thành một bức tranh kinh hoàng. “Chị bị hắn đánh không?” “Không, không thường xuyên. Hắn dùng thuốc giữ tôi yếu, cho người đến tiêm, đồ ăn thì ít nhưng đủ để không c///hết.” Hương bật kh//óc: “Trời ơi, sao… sao có thể sống như thế được?” Hằng mỉm cười nhợt nhạt, gương mặt trầy xước: “Tôi không sống, tôi chỉ tồn tại.” Hương chạm tay vào gương mặt cô, đau đớn: “Tôi sẽ cứu chị. Tôi hứa hắn sẽ phải trả giá.” Cô đứng dậy, bước vội ra ngoài. Nhưng vừa tới ngưỡng cửa, Hương choáng váng. Cô phải bám lấy vách gỗ để không ngã. Toàn bộ cú s/ốc đổ ập lên đầu cô như một cơn bão. “Tuấn không chỉ là kẻ vũ phu, hắn là quái vật, là kẻ bắt cóc, là s/át nh/ân LỠ GIỜ.” Tim Hương đập loạn nhịp, cô cố giữ thăng bằng nhưng mắt mờ đi và rồi cô ng/ã qu/ỵ ngay giữa cửa kho. Mọi thứ tối sầm.
Khi tỉnh dậy, Hương đang nằm trong căn phòng khách. Một tấm khăn mỏng phủ lên trán cô và ánh sáng yếu ớt của buổi chiều hắt qua cửa sổ. Mùi bụi trong kho vẫn còn vương trong mũi, nhưng cô biết mọi thứ không phải là mơ. Hằng ngồi bên cạnh, ánh mắt lo lắng. “Chị tỉnh rồi, tôi cứ nghĩ chị…” Hương ngồi dậy, cơn chóng mặt k/éo tới nhưng cô cố nuốt xuống. “Chị ổn chưa?” Hằng khẽ hỏi. “Ừ, chỉ là choáng quá. Tất cả những gì chị nói là sự thật.” Hằng gật đầu: “Tôi ước đó không phải là thật.” Sau khi uống ngụm nước, Hương bắt đầu hỏi kỹ hơn. Cô cần toàn bộ bức tranh. “Tuấn ép chị kết hôn à?” “Ban đầu thì không. Lúc mới quen anh ta rất lịch thiệp, tặng hoa, nấu ăn, biết lắng nghe. Tôi còn tưởng mình m/ay mắn.” Hằng dừng lại, hít sâu: “Nhưng sau cưới, mọi thứ thay đổi trong vài tuần. Anh ta bắt tôi bỏ việc, cắt liên lạc bạn bè, bắt mặc kín, không được tô son. Anh ta nói những người đàn bà lẳng lơ mới thích đỏ môi. Tôi s/ợ nhưng cứ nghĩ do mình chưa quen cuộc sống hôn nhân. “Và rồi chuyện gì xảy ra?” “Tôi phát hiện Tuấn đang có giao dịch mờ ám, có một phòng máy tính cũ, đầy giấy tờ giả, giấy tờ nhà đất, tài khoản ngân hàng. Tôi hỏi thì anh ta nổi điên.” Giọng Hằng vỡ ra. “Tôi muốn l/y h/ôn. Tôi nói tôi không thể sống như vậy. Sáng hôm sau, anh ta đánh thuốc tôi. Khi tỉnh lại tôi đã ở trong cái kho đó.” “Trời ơi!” Hương thốt lên. “Anh ta dựng hiện trường giả đốt xe tôi gần rìa rừng. Công an chỉ tìm thấy ví cháy dúi. Báo chí viết tôi là kẻ trốn nợ. Mẹ tôi… Bà tin vì tôi từng vay tiền đầu tư cửa hàng thất bại.” Hương nắm chặt tay. Cô cảm thấy từng đốt ngón tay mình r/un rẩy như đang giữ một thanh sắt nung đỏ. “Suốt bốn năm…” Cô thì thầm. “Bốn năm không ánh sáng, không người thân. Chỉ có tiếng bước chân Tuấn mỗi ngày và mùi thuốc lạ mà hắn tiêm hoặc bắt tôi uống.” “Tôi sống nhưng không sống.” Hương đặt tay lên tay Hằng. “Tôi sẽ không để chị ở lại đó. Tôi hứa hắn sẽ phải trả giá.” Cô đứng dậy, bước vội ra ngoài. Nhưng vừa tới ngưỡng cửa, Hương choáng váng. Cô phải bám lấy vách gỗ để không ngã. Toàn bộ cú s/ốc đổ ập lên đầu cô như một cơn bão. “Tuấn không chỉ là kẻ vũ phu, hắn là quái vật, là kẻ bắt cóc, là s/át nh/ân LỠ GIỜ.” Tim Hương đập loạn nhịp, cô cố giữ thăng bằng nhưng mắt mờ đi và rồi cô ng/ã qu/ỵ ngay giữa cửa kho. Mọi thứ tối sầm.
Khi tỉnh dậy, Hương đang nằm trong căn phòng khách. Một tấm khăn mỏng phủ lên trán cô và ánh sáng yếu ớt của buổi chiều hắt qua cửa sổ. Mùi bụi trong kho vẫn còn vương trong mũi, nhưng cô biết mọi thứ không phải là mơ. Hằng ngồi bên cạnh, ánh mắt lo lắng. “Chị tỉnh rồi, tôi cứ nghĩ chị…” Hương ngồi dậy, cơn chóng mặt k/éo tới nhưng cô cố nuốt xuống. “Chị ổn chưa?” Hằng khẽ hỏi. “Ừ, chỉ là choáng quá. Tất cả những gì chị nói là sự thật.” Hằng gật đầu: “Tôi ước đó không phải là thật.” Sau khi uống ngụm nước, Hương bắt đầu hỏi kỹ hơn. Cô cần toàn bộ bức tranh. “Tuấn ép chị kết hôn à?” “Ban đầu thì không. Lúc mới quen anh ta rất lịch thiệp, tặng hoa, nấu ăn, biết lắng nghe. Tôi còn tưởng mình m/ay mắn.” Hằng dừng lại, hít sâu: “Nhưng sau cưới, mọi thứ thay đổi trong vài tuần. Anh ta bắt tôi bỏ việc, cắt liên lạc bạn bè, bắt mặc kín, không được tô son. Anh ta nói những người đàn bà lẳng lơ mới thích đỏ môi. Tôi s/ợ nhưng cứ nghĩ do mình chưa quen cuộc sống hôn nhân. “Và rồi chuyện gì xảy ra?” “Tôi phát hiện Tuấn đang có giao dịch mờ ám, có một phòng máy tính cũ, đầy giấy tờ giả, giấy tờ nhà đất, tài khoản ngân hàng. Tôi hỏi thì anh ta nổi điên.” Giọng Hằng vỡ ra. “Tôi muốn l/y h/ôn. Tôi nói tôi không thể sống như vậy. Sáng hôm sau, anh ta đánh thuốc tôi. Khi tỉnh lại tôi đã ở trong cái kho đó.” “Trời ơi!” Hương thốt lên. “Anh ta dựng hiện trường giả đốt xe tôi gần rìa rừng. Công an chỉ tìm thấy ví cháy dúi. Báo chí viết tôi là kẻ trốn nợ. Mẹ tôi… Bà tin vì tôi từng vay tiền đầu tư cửa hàng thất bại.” Hương nắm chặt tay. Cô cảm thấy từng đốt ngón tay mình r/un rẩy như đang giữ một thanh sắt nung đỏ. “Suốt bốn năm…” Cô thì thầm. “Bốn năm không ánh sáng, không người thân. Chỉ có tiếng bước chân Tuấn mỗi ngày và mùi thuốc lạ mà hắn tiêm hoặc bắt tôi uống.” “Tôi sống nhưng không sống.” Hương đặt tay lên tay Hằng. “Tôi sẽ không để chị ở lại đó. Tôi hứa hắn sẽ phải trả giá.” Hai người phụ nữ nhìn nhau như hai mảnh gương vỡ từ cùng một chiếc gương này ghép lại từ tận cùng nỗi đau.
Khi đêm buông xuống, Hương đưa Hằng ra khỏi kho lần đầu tiên. Họ đi thật nhẹ vào căn phòng cũ nơi Tuấn từng chứa đồ đạc mùa đông. Cô dọn sơ lại để Hằng có thể nghỉ tr/ên tấm nệm cũ. “Chị ở đây tạm vài ngày, tôi sẽ chuẩn bị mọi thứ.” Hương thì thầm. “Tuấn sẽ nghi ngờ.” “Tôi biết nhưng tôi cũng biết chơi vai của mình. 6 năm qua tôi đã diễn quá giỏi.”
Sáng hôm sau, Hương dậy từ sớm. Tuấn gọi về từ hội chợ. “Anh sẽ về trễ hơn dự kiến, tối m/ai mới về. Em ổn chứ?” “Ổn. Em đang phơi ga giường, dọn tủ gỗ.” “Con chuột nào đó cắn nát cái áo sơ mi anh thích rồi phải không? Vậy dọn sạch. Anh không muốn dọn phân chuột khi về.” Sau khi cúp máy, Hương mở ngăn k/éo bí mật lấy ra máy ghi âm và đưa cho Hằng. “Chị kể lại toàn bộ tên, ngày, chuyện gì xảy ra, càng chi tiết càng tốt. Tôi sẽ giữ file ghi âm này.” Hằng ngần ngừ. “Nếu hắn phát hiện thì sao?” “Thì tôi c///hết. Nhưng tôi sẽ không c///hết ngu.” Cô còn dùng máy ảnh cũ trong tủ, thứ Tuấn c/ấm cô dùng, để chụp hình chiếc cũi sắt, các vết trói tr/ên tay Hằng, miếng băng keo cũ, cả lọ thuốc lạ còn vương trong kho.
Ba ngày trôi qua, Hương và Hằng sống như những kẻ buôn lậu trong chính ngôi nhà mình. Mỗi bước đi là một kế hoạch, mỗi lời nói là một lớp ngụy trang. Đêm thứ ba, Tuấn trở về. Hắn mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn lạnh như thép. “Gà tốt, bán được hơn dự kiến, có tiền để sửa mái nhà rồi.” Hương mỉm cười: “Em mừng cho anh.” Nhưng khi hắn vào phòng, Hương thấy rõ một ánh nghi ngờ thoáng qua gương mặt hắn.
Đêm hôm đó, sau bữa tối, Tuấn vào kho, Hương nín thở. Chưa đầy một phút, hắn quay ra, ánh mắt tối sầm. Hắn bước vào phòng khách nơi Hương đang ngồi. “Cửa kho, ai động vào?” Hương ngẩng lên. “Kho nào cơ?” “Đừng giả vờ. Cửa sắt khóa lệch. Em vào đó?” “Em đâu có chìa.” “Đừng để anh phải lục đồ.” Cô nhìn thẳng vào hắn: “Anh nghĩ em dám à?” Tuấn không nói gì, hắn chỉ cười nhạt rồi rút dao gấp trong túi áo khoác. “Tối nay anh muốn nói chuyện rõ ràng về sự vâng lời.” Hương đứng dậy, lùi một bước. “Anh làm gì với con dao đó?” “Em nói xem.” Cô cố giữ giọng đều. “Nếu anh làm gì em, người ta sẽ biết.” Hắn tiến thêm. “Ai? Bà bán rau ác hay thằng nhóc Phúc?” Hương thì thầm: “Không, là công an.”
Ngay lúc đó điện thoại bàn vang lên, hắn sững lại, chuông đổ đúng ba lần rồi ngừng. Hắn quay sang: “Ai vậy? Em gửi cái gì đó cho người khác cách đây một tiếng.” “Cái gì?” “File ghi âm, ảnh và vị trí nhà mình. Anh có đúng một phút để chọn.” Hắn đứng c///hết lặng. Tuấn bước lại gần, con dao trong tay sáng loáng dưới ánh đèn vàng của phòng khách. Hương không lùi nữa. Cô đứng nguyên đó nhìn thẳng vào mắt hắn. “Em nghĩ em thông minh?” Hắn rít qua kẽ răng. “Gửi gì? Cho ai?” “Cho công lý.” Cô đáp. Giọng không r/un nhưng đập thình thịch trong lồng ng/ực. Tuấn nhìn cô chằm chằm rồi bật cười khô khốc. “Công lý à? Em nghĩ cái lũ công an huyện đó sẽ tin một con đàn bà không nghề, không thân thích, từng viết thư vu khống chồng?” Hương không đáp, cô chỉ nói: “Anh thử xem.”
Hắn lao đến, nắm chặt cổ tay cô, đè cô vào tường: “Đưa điện thoại đây ngay! Anh biết rõ em không có điện thoại di động, vậy em dùng máy gì gửi đi?” “Cứ đoán đi, anh có một phút.” Tuấn thở hổn hển, tay hắn vẫn nắm chặt dao nhưng ánh mắt đã lộ ra sự hoảng loạn. Lần đầu tiên Hương thấy nỗi s/ợ hiện hữu tr/ên mặt kẻ từng là bóng m/a điều khiển mọi thứ. “Em nghĩ anh không dám giết em?” Hắn gằn lên. Hương mỉm cười mệt mỏi: “Tôi biết anh dám, nhưng lần này anh sẽ phải chôn cả xác tôi lẫn quá khứ dơ bẩn của mình trong chính cái kho kia.” Cô đẩy mạnh hắn ra, một động tác bất ngờ khiến Tuấn trệch người. Cô lao lên tầng giả vờ như chạy trốn. Tuấn đuổi theo, nhưng ngay khi lên đến hành lang tầng hai, điện thoại bàn dưới tầng vang lên, chuông vang ba tiếng lại ngắt. Hắn đứng khựng lại. “Công an!” Hương h/ét vọng xuống từ cầu thang, “Họ đang đến! Nếu anh vẫn muốn chơi dao, tốt nhất là chuẩn bị lời khai!” Tuấn gầm lên, ném con dao xuống sàn, rồi đột ngột hắn lao về phía cửa sau. Hắn biết nếu công an thật sự đến, hắn phải tẩu thoát. Hương lao theo Hằng. Hằng khóa cửa sau lại. Nhưng Hằng yếu ớt sau nhiều năm chỉ vừa kịp khóa cửa trong thì Tuấn đập mạnh khiến nó bật tung. Hắn vung tay đấm vào bụng cô khiến chị ngã ngửa, đầu đập vào tủ sắt. “Không! Tuấn!” Hương h/ét lên, lao đến đẩy hắn ra. Hắn xô cô ngã xuống sàn, con dao vẫn còn nằm trong phòng khách. Hắn quay lại lấy. Hằng nằm im, máu chảy bên trán. Hương bò tới ôm lấy chị, kh//óc trong tuyệt vọng.
Cửa trước bật mở. “Công an! Nằm xuống! Công an đây, nằm xuống!” Tiếng giày bốt nện xuống sàn gỗ vang rền. Ba sĩ quan ập vào súng giương sẵn. Tuấn khựng lại, quay đầu như con thú hoang bị dồn đến đường cùng. “Đừng!” Hương h/ét, “Anh không thoát đâu!” Nhưng hắn cố vùng chạy, một công an quật hắn xuống, còng tay sau lưng, cả căn nhà vang lên tiếng g/ào điên dại: “Chúng mày không có quyền! Tao là chủ nhà này, là chồng cô ta!” Một sĩ quan nói lớn: “Chúng tôi có bằng chứng từ chính vợ anh, cả nạn nhân bị giam giữ, anh sẽ phải đối mặt với hàng chục năm tù!” Tuấn bị lôi đi, Hương ngã quỳ bên Hằng. “Sống rồi chị ơi, chị sống rồi!” Hằng mở mắt, môi mấp máy. “Mình thoát chưa?” “Rồi, chúng ta rồi.” Khi xe công an chở Tuấn rời đi, ánh đèn xanh đỏ quét qua gương mặt Hương. Cô đứng trước cửa nhà, ôm lấy Hằng trong tay, cảm giác như vừa bước qua một giấc mơ đẫm máu. Phía sau, một sĩ quan khác nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô. “Cô Hương, chúng tôi đã kiểm tra kho, bằng chứng đầy đủ. Cô đã cứu một người và cứu chính mình.” Cô nhìn ông, đôi mắt mệt mỏi nhưng sáng rực: “Tôi chỉ không thể để ai c///hết trong bóng tối đó.”
Tiếng còi hú của xe công an dần tan trong không khí sáng sớm. Hương ngồi trong xe cứu thương, bàn tay nắm chặt lấy tay Hằng, mắt chị vẫn nhắm nghiền nhưng mạch đập đã ổn định hơn. Một nữ y tá cúi xuống, nhẹ nhàng nói: “Cô ấy sẽ qua khỏi. Chúng tôi đang truyền dịch và xử lý chấn thương phần đầu.” “m/ay là cô gọi đúng lúc.” Hương gật đầu, khẽ thì thầm như nói với chính mình: “Không phải gọi đúng lúc, mà là không còn có thể chờ thêm nữa.” Chiếc xe lao nhanh về phía bệnh viện tỉnh Hòa Bình.
Công an trưởng Thịnh, người trực tiếp dẫn đầu cuộc đột kích, ngồi bên cạnh Hương, tay lật dở tập tài liệu dày chứa bản ghi âm, ảnh chụp và lời khai ban đầu. “Cô có biết cô vừa làm gì không?” Ông hỏi, ánh mắt pha lẫn kinh ngạc và kính trọng. “Làm chứng?” Hương đáp, mắt vẫn không rời Hằng. “Không, cô vừa làm sụp đổ một chuỗi lừa đảo và bạo hành mà hắn đã xây suốt gần 10 năm: giấy tờ giả, chiếm đoạt tài sản, bắt giữ người trái phép, hành hung.” Thịnh thở dài, giọng trầm xuống: “Và cả sự đồng lõa im lặng của một cộng đồng.” Hương cười nhạt: “Cộng đồng đâu im lặng, họ chỉ không nhìn kỹ.”
Tuấn bị bắt giữ trong đêm, hắn g/ào th/ét, vùng vẫy, đổ lỗi cho Hương là phản bội, bịa đặt, nhưng mọi bằng chứng đã không thể chối cãi. Hằng được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, trong lúc chờ Hương ký toàn bộ biên bản tại Sở Công an. Một nữ sĩ quan trẻ tên là Ngọc đưa cho Hương ly nước. “Tôi đã đọc bản ghi âm, tôi không thể tin nổi. Chị đã sống với hắn suốt 6 năm.” “Lúc đầu tôi cũng không tin,” Hương thì thầm, “tôi nghĩ mình có thể chịu đựng. Cho đến khi nhận ra có người còn đau hơn tôi.” Ngọc nhìn cô đầy cảm phục: “Chị đã cứu không chỉ một mạng người, có thể còn nhiều hơn nếu chúng tôi điều tra kỹ từ những giấy tờ hắn giả mạo.”
Hai ngày sau, câu chuyện xuất hiện tr/ên trang nhất của tất cả các tờ báo Việt Nam. “Người vợ thứ hai giải cứu người vợ đầu bị giam giữ suốt bốn năm trong căn kho sau vườn.” Báo chí gọi Hương là “người phụ nữ của Thinh Lặng”, người đã nhẫn nhịn, quan sát, thu thập bằng chứng và hành động đúng lúc. Tr/ên đài truyền hình quốc gia, phóng viên hỏi: “Chị có nghĩ mình là nạn nhân không?” Hương nhìn thẳng vào ống kính: “Tôi từng là nạn nhân, nhưng giờ tôi là nhân chứng và là người sống sót.”
Hằng sau phẫu thuật và hồi phục sơ bộ được chuyển sang Tr/ung tâm phục hồi tâm lý, Hương đến thăm mỗi ngày. Một hôm, Hằng nắm tay cô, ánh mắt đầy biết ơn: “Nếu không có em, chắc tôi đã c///hết trong cái lồng đó rồi.” “Không, nếu không có chị, tôi đã không tỉnh ra. Chị giúp tôi thấy rõ sự thật.” Hai người phụ nữ ngồi trong khu vườn nhỏ của tr/ung tâm điều dưỡng, không còn rào chắn, không còn dây trói, chỉ có nắng và sự sống.
Công an tiếp tục điều tra sâu. Qua lời khai của Hằng và Hương, họ lật lại nhiều vụ giấy tờ nhà đất biến mất, nhiều khoản vay bị chuyển nhượng bất thường, tất cả đều m/ang dấu vết của Tuấn. Một đường dây làm giả tài liệu cũng bị phát hiện có liên quan đến gã đàn ông từng m/ang thuốc đến kho. “Đây không còn là chuyện gia đình,” Thịnh nói trong cuộc họp báo. “Đây là một vụ án hình sự có tổ chức và nhờ hai người phụ nữ can đảm, chúng tôi đã tìm ra mắt xích đầu tiên.”
Tòa án tỉnh mở phiên sơ thẩm sau ba tuần. Tuấn xuất hiện với luật sư riêng nhưng từ đầu đến cuối hắn không thể phản bác được các bằng chứng ghi âm, hình ảnh, báo cáo y tế của Hằng, thậm chí cả nhật ký Hương từng viết bị phát hiện lại qua một bản sao cũ cô giấu dưới mái ngói. Khi Hương bước vào phiên tòa làm chứng, Tuấn nhìn cô, ánh mắt không còn hung dữ mà là rỗng. Một loại rỗng tuếch của kẻ biết rằng tất cả đã kết thúc. “Cô có gì muốn nói với bị cáo không?” Thẩm phán hỏi. Hương nhìn hắn: “Tôi từng tin rằng tôi phải nghe lời để được sống yên, nhưng tôi đã lầm. Người ta chỉ yên khi không còn ai đè lên cổ mình.” Cả phòng xử án lặng đi.
Tuấn bị tuyên phạt 23 năm tù với hàng loạt tội danh: bắt giữ người trái phép, cố ý gây thương tích, làm giả giấy tờ, lừa đảo tài sản. Những vụ việc khác tiếp tục được mở rộng điều tra. Hương và Hằng rời khỏi phòng xử trong vòng tay của những người ủng hộ. Nhiều tổ chức bảo vệ phụ nữ mời họ chia sẻ câu chuyện, tài trợ cho họ tái thiết cuộc sống mới.
Một buổi chiều khi ngồi trong căn hộ tạm thời ở Hòa Bình, Hương nói với Hằng: “Chị có muốn ở lại đây không?” Hằng lắc đầu: “Không, ở đây còn quá nhiều bóng m/a. Em thì sao?” Hương im lặng một lúc rồi chị cười: “Hà Nội.” Hằng bật cười: “Chưa từng sống ở đó. Nhưng tại sao không?”
Sáu tháng sau, Hương và Hằng chuyển đến Hà Nội. Họ thuê một căn hộ nhỏ nằm ở tầng ba trong một khu dân cư yên tĩnh thuộc quận Thanh Xuân. Tường sơn trắng, sàn gỗ, cửa sổ lớn đón ánh sáng mặt trời buổi sớm, không sang trọng nhưng ấm áp và bình yên. Không ai biết họ là ai. Ngày đầu dọn vào, Hằng ôm lấy chiếc ghế sofa cũ mà họ mua tr/ên mạng với giá 900k rồi ngồi phịch xuống cười ngất. “Em biết không? Lần đầu tiên trong bốn năm, chị có thể ngồi bất cứ đâu mà không s/ợ có dây trói dưới ghế.” Hương đứng tựa cửa, tay cầm hai ly nước, bật cười: “Và chị có thể bật tivi to tùy thích mà không bị bảo rằng sẽ làm rối sóng não.” Họ cười, không phải vì chuyện cũ buồn cười mà vì nỗi đau giờ đã hóa dịu dàng.
Buổi sáng đầu tiên ở Hà Nội, Hương pha cà phê, Hằng cắt lát bánh mì. Cả hai cùng ăn bên ban công, nhìn xuống công viên nhỏ nơi người dân tập thể dục. Trẻ con chạy nhảy, người lớn dắt chó đi dạo, những cặp đôi già nắm tay nhau – một Hà Nội đời thường nhưng sống động. “Chỉ thấy mình như được tái sinh,” Hằng nói, giọng nhẹ tênh. Hương mỉm cười: “Mình không tái sinh, mình tự cứu mình.”
Trong những tuần đầu, họ sống tiết kiệm từ khoản trợ cấp tái hòa nhập xã hội và một phần tiền bồi thường pháp lý từ phiên tòa. Nhưng Hương không muốn chỉ sống sót, cô muốn hành động. “Chúng ta nên làm gì đó?” Cô nói một đêm khi cả hai ngồi tr/ên sàn giữa những chồng sách. “Ý em là…” Hằng hỏi. “Giúp người khác, những người giống chị, giống em.” Thế là cánh cửa mở ra đời: một tổ chức phi lợi nhuận nhỏ do hai người phụ nữ đồng sáng lập với mục tiêu giúp phụ nữ bị bạo hành thoát khỏi tình trạng nguy hiểm và tìm lại cuộc sống tự chủ. Hằng viết nội dung cho trang web. Hương gọi điện tìm kiếm cộng tác viên, liên hệ luật sư, bác sĩ tâm lý, phiên dịch. Trong vòng 1 tháng, họ đã giúp được ba trường hợp đầu tiên: một phụ nữ trẻ bị giam lỏng bởi bạn trai, một bà mẹ hai con s/ợ l/y h/ôn vì chồng kiểm soát toàn bộ tài chính và một thiếu nữ vị thành niên bị ép gả cưới. Hằng lặng người sau ca đầu tiên: “Mình không đơn độc, không, và cũng không còn bất lực.”
Một đài truyền hình mời họ chia sẻ câu chuyện. Hương từ chối lúc đầu nhưng rồi nhận lời sau khi đọc thư tay của một cô gái ở Ninh Bình: “Cháu đọc được bài viết về hai cô. Lần đầu tiên cháu không thấy mình yếu đuối nữa, cháu cũng đang lên kế hoạch rời khỏi bạn trai. Nhờ cô mà cháu dám tin mình xứng đáng được sống.”
Trong buổi ghi hình, người dẫn chương trình hỏi: “Điều gì khiến hai cô không chọn cách quên đi và sống tiếp mà chọn quay lại mở ra tổ chức, đối mặt với nỗi đau mỗi ngày?” Hằng trả lời, mắt sáng: “Vì nỗi đau không biến mất khi ta im lặng. Nó chỉ mất đi khi ta biến nó thành điều gì đó có ích.” Hương tiếp lời: “Chúng tôi đã sống qua bóng tối, giờ chúng tôi muốn làm đèn cho người khác.” Tổ chức “Cánh cửa mở” nhận được hàng trăm tin nhắn cảm ơn. Một đạo diễn tài liệu ngỏ lời xin ghi lại hành trình của hai chị em, làm phim về quyền được sống của phụ nữ. Trong buổi chiếu đầu tiên tại trường Đại học Quốc gia Hà Nội, Hương ngồi hàng ghế cuối, nắm tay Hằng. Tr/ên màn ảnh, cảnh căn nhà cũ ở Hòa Bình, lời kể r/un rẩy trong kho, giọng Hằng khi mới được giải cứu rồi chuyển sang hình ảnh hai người trong văn phòng nhỏ giữa lòng Hà Nội, ánh mắt kiên định – cả rạp đứng dậy vỗ tay khi phim kết thúc. Một sinh viên tiến lại, mắt đỏ hoe: “Em chưa từng nghĩ mình dám rời khỏi mối quan hệ hiện tại, nhưng em sẽ làm được nhờ chị.”
Tháng ba năm đó, Hương và Hằng được mời phát biểu tại Liên đoàn Phụ nữ Việt Nam. Câu chuyện của họ được đưa vào chương trình đào tạo kỹ năng sống cho học sinh tr/ung học. Hằng khi đứng tr/ên bục đã nói: “Không ai chọn trở thành nạn nhân, nhưng mỗi người có thể chọn không im lặng.” Tháng tiếp theo, họ nhận được lời mời từ các tổ chức nước ngoài, nhưng cả hai từ chối, muốn tập tr/ung vào cộng đồng tại quê nhà.
Một sáng mùa xuân, Hương đứng tr/ên ban công, tay cầm ly cà phê. Hằng đang ở bếp loay hoay với máy pha cà phê, mùi bánh mì nướng lan khắp nhà. Hương nhìn những chiếc ban công đối diện nơi ai đó đang đọc sách, ai đó đang tưới hoa và nghĩ mình đã từng tin rằng mỗi sáng sẽ chỉ lặp lại sự tuyệt vọng, nhưng giờ mỗi bình minh là một minh chứng rằng mình đã sống sót. Hằng bước ra, tay cầm hai ly cà phê. “Còn hai tuần nữa là ngày thành lập Cánh cửa mở tròn một năm. Chị muốn kỷ niệm kiểu gì?” Hương hỏi. “Chỉ cần ngồi đây uống cà phê, nhìn người ta sống yên bình là đủ rồi.” Họ cụng ly nhẹ. Hương nói: “Vì một cánh cửa mở không bao giờ đóng lại và vì tất cả những người phụ nữ đang bước qua.”