Người đàn ông liên tục đến nghĩa trang hàng tuần, Con gái phải rùng mình khi phát hiện ra sự thật

Buổi sáng chủ nhật u ám, bầu trời xám xịt như bị phủ m/ột lớp tro lạnh. Cơn gió từ sông Hồng thổi qua những con phố vắng ngắt mang theo hơi ẩm và mùi cỏ mục. Hương ngồi bên cửa sổ, tay lật từng trang sách nhưng mắt chẳng đọc nổi dòng nào. Cô không nhớ nổi bao lâu rồi cha mình cứ đều đặn rời khỏi nhà vào mỗi sáng chủ nhật như thế này. Hôm nay, sự tò mò lẫn linh cảm bất an trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

“Hương, con ăn gì chưa?” Giọng bà Thảo, người giúp việc lâu năm, vọng từ bếp ra. “Con không đói.” Hương đáp khẽ, mắt vẫn dõi theo bóng người đàn ông tóc hoa râm đang khép cửa. Tuấn, cha cô, từng là m/ột công chức mẫu mực của thành phố Hà Nội, đã nghỉ hưu từ năm ngoái. Ông luôn đúng giờ, gọn gàng, nghiêm khắc nhưng điềm tĩnh. Vậy mà mấy tháng nay cứ sáng chủ nhật là ông ra khỏi nhà, không nói với ai, cũng không mang theo điện thoại. “Cha đi đâu vậy?” Hương thì thầm, lòng đầy nghi hoặc. Cô khoác áo, nhét điện thoại vào túi và lặng lẽ bám theo.

Ngoài phố, xe cộ thưa thớt, chỉ có vài cửa hàng cà phê lác đác mở cửa. Tuấn bước nhanh hơn người ở tuổi ông, đôi giày đen bóng loáng lướt trên nền gạch cũ. Qua đường Nguyễn Trãi, ông rẽ vào m/ột con hẻm nhỏ, nơi các bức tường loang lổ, vẽ bậy và dây điện chằng chịt như mạng nhện. Hương bám sát, t/im đập thình thịch.

m/ột lúc sau, Tuấn băng qua cây cầu sắt cũ kỹ dẫn ra vùng đất hoang. Ở đó, m/ột ngh/ĩa tr/ang hoang phế nằm lọt thỏm giữa những bãi đất hoang, hàng rào rỉ sét và cỏ dại cao ngang hông. Biển hiệu méo mó ghi dòng chữ mờ nhạt: “ngh/ĩa tr/ang Văn Quán.” Hương rùng mình. “ngh/ĩa tr/ang Văn Quán từng là nơi ch/ôn c/ất người nghèo, vô gia cư. Những k/ẻ c///hết không ai nhận, chẳng ai đoái hoài. Chính quyền đóng cửa nơi này gần chục năm trước để mặc nó mục nát.” Nhưng Tuấn vẫn đi thẳng vào, đôi vai khẽ r/un. “Quái lạ.” Hương lẩm bẩm, l/é/n men theo bức tường đá phủ đầy rêu xanh. Cô nấp sau m/ột gốc cây cổ thụ, mắt dõi theo cha mình.

Tuấn dừng lại trước m/ột ngôi m/ộ xiêu vẹo nằm khuất trong góc ngh/ĩa tr/ang, nơi cỏ dại mọc tràn lan và bia đá phủ đầy rêu đen. Ngôi m/ộ không có tên, chỉ có m/ột cành hoa cúc trắng khô héo cắm trên lớp đất nứt nẻ. Màu hoa đã úa vàng, cánh hoa giòn như giấy. Hương n/ín thở. Tuấn quỳ xuống, bàn tay r/un rẩy chạm nhẹ lên mép đất, đôi vai ông r/un lên bần bật rồi ông kh/óc. Những giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên gương mặt nhăn nheo của người đàn ông từng nghiêm khắc đến mức vô cảm. “Xin lỗi.” Tuấn thì thầm, giọng nghẹn lại dù xung quanh không có ai.

Cảnh tượng ấy khiến cô gái trẻ cứng đờ. m/ột người cha luôn tự hào về lí lịch sạch sẽ, gia đình danh giá, lại quỳ rạp trong m/ột ngh/ĩa tr/ang bỏ hoang trước ngôi m/ộ vô danh, ánh mắt thảm hại như m/ột k/ẻ tội đồ. Gió nổi lên, thổi tung lớp bụi trên nền m/ộ. Hương co người lại, t/im thắt lại bởi những câu hỏi không lời đáp.

“Hương, mày làm gì ở đây?” m/ột giọng nói bất ngờ vang lên sau lưng khiến cô giật bắn. Quay lại, cô thấy Dũng, anh họ xa sống cùng khu phố, xuất hiện với vẻ mặt ngạc nhiên. Dũng làm an ninh quận, người luôn biết chuyện ở những góc khuất của Hà Nội. “Anh theo dõi tôi.” Hương nghiến răng. “Không, tôi thấy em l/é/n lút đi ra khỏi nhà, tò mò nên theo.” Dũng liếc về phía Tuấn, hạ giọng: “Chú ấy tới đây bao lâu rồi?” “Mấy tháng.” Hương thú nhận. “Anh biết nơi này à?” “Văn Quán, ngh/ĩa tr/ang vô danh, toàn người c///hết không ai nhận hoặc những vụ c///hết mờ ám.” Dũng nói, ánh mắt tối sầm. Hương quay lại nhìn cha. Tuấn vẫn quỳ, tay r/un nắm chặt cành hoa cúc khô. Cô nhận ra đôi môi ông mấp máy liên tục, như đang nói chuyện với người khuất mặt dưới lớp đất lạnh. “Anh có biết ngôi m/ộ đó là của ai không?” Hương hỏi. Dũng lắc đầu, nhưng gương mặt anh thoáng qua vẻ dè chừng. “Hương, nếu chú Tuấn liên quan đến chuyện gì xấu, tốt nhất là em đừng đào bới quá sâu.” Dũng nói rồi bước đi, bỏ lại câu nói lửng lơ khiến cô bứt rứt không yên.

Hương đứng nán lại sau gốc cây. Khi Tuấn đứng dậy, ông lau vội nước mắt, rút từ túi áo ra m/ột tấm khăn trắng thêu chữ P, nhẹ nhàng đặt lên ngôi m/ộ vô danh. “Phúc, tha lỗi cho t/ao.” Tuấn thì thầm rồi quay đi từng bước nặng nề. Hương c///hết lặng. “Phúc? Ai là Phúc?” Cô lẩm bẩm, mắt dán vào ngôi m/ộ, những nghi ngờ đen tối dâng đầy trong lòng. Cô lặng lẽ rời đi, nhưng bước chân nặng trĩu, những câu hỏi nhức nhối vang lên trong đầu. Cha cô, người đàn ông luôn tự hào về danh tiếng gia đình, lại kh/óc lóc, van xin trước m/ột ngôi m/ộ không tên. Cành hoa cúc trắng khô héo, ánh mắt r/un rẩy như k/ẻ tội đồ – tất cả đều bất thường.

Ngày hôm đó, Hương không thể tập tr/ung làm gì. Hình ảnh cha cô quỳ gục trước ngôi m/ộ cứ lởn vởn trong đầu, ám ảnh từng giấc ngủ. Tối muộn, cô hỏi thẳng cha khi ông đang ngồi đọc sách. “Cha, ai là Phúc?” Tuấn sững người, cuốn sách rơi khỏi tay. “Con nghe l/é/n?” Giọng ông khan đặc, ánh mắt lộ rõ hoảng hốt. “Con thấy cha ở ngh/ĩa tr/ang.” Hương nhìn thẳng, “Con có quyền biết.” Tuấn im lặng, tay nắm chặt thành ghế, những mạch máu xanh nổi bật trên mu bàn tay r/un rẩy. “Không có gì, con đừng khơi chuyện đó.” Ông nói, giọng s/ắc lạnh. “Cha đang giấu gì? Cha nợ ai dưới lớp đất lạnh đó?” Hương gay gắt. Tuấn đứng bật dậy, ánh mắt đỏ ngầu. “c/âm miệng! Đó là quá khứ của t/ao, không liên quan gì đến mày!” Ông g/ầm lên, tiếng động vang vọng khắp căn phòng rộng lớn. Hương lùi lại, lòng đầy lo âu lẫn că/m ph/ẫn. Bóng dáng cha cô cao lớn, lạnh lùng bỗng chốc trở nên đáng s/ợ hơn bao giờ hết. Cô biết sự thật bị ch/ôn giấu dưới lớp đất lạnh kia sẽ không ngủ yên mãi.

Hương không ngủ nổi suốt đêm, hình ảnh cha cô quỳ trước ngôi m/ộ vô danh, đôi mắt đẫm lệ, tay r/un như người vừa mắc tội không ngừng ám ảnh cô. Nhưng điều làm cô bứt rứt nhất là cái tên Phúc. “Ai là Phúc? m/ột người thân, m/ột người bạn hay m/ột cái tên khác ẩn chứa tội lỗi mà cha cô chưa từng thừa nhận?”

Sáng hôm sau, trời vẫn xám xịt, mây đen vần vũ như những khối than khổng lồ treo lơ lửng trên mái nhà Hà Nội. Bỏ mặc sự cảnh giác của cha, Hương quyết định quay lại ngh/ĩa tr/ang Văn Quán m/ột mình. Cô đi thật sớm, khi phố xá còn chưa đông đúc, những quán cà phê còn đóng cửa im lìm, vỉa hè lấp lánh hơi nước sau cơn mưa đêm. ngh/ĩa tr/ang Văn Quán vẫn vắng lặng u ám như lần trước. Cánh cổng sắt han gỉ khép hờ, bản lề kêu lên những tiếng kẽo kẹt rợn người khi cô đẩy vào. Con đường đất dẫn sâu vào trong, hai bên là cỏ dại cao ngang hông, vài tấm bia đổ nghiêng, rêu xanh phủ đặc, không khí đặc quánh mùi ẩm mốc khiến Hương phải bịt mũi. Cô lần mò tới góc ngh/ĩa tr/ang nơi ngôi m/ộ vô danh nằm lạnh lẽo. Cành hoa cúc trắng đã gãy rụng, những cánh hoa tả tơi nằm lẫn trong lớp đất khô nứt nẻ. Hương ngồi xuống, bàn tay lần mò quanh phần đất mềm. Bất chợt cô phát hiện m/ột vật gì đó bị gió cuốn vào góc tường đá gần đó. Là m/ột tấm ảnh cháy dở. Hương nhặt lên, lật ngược lại, ánh mắt sững sờ. Trong bức ảnh mờ nhòe, cháy xém góc dưới, cô nhận ra m/ột cậu bé khoảng 10 tuổi đứng cạnh, chính là Tuấn, cha cô khi còn trẻ. “Phúc!” Cô thì thầm, những mảnh ký ức tưởng tượng ghép lại như m/ột trò chơi xếp hình kinh dị. Bên cạnh tấm ảnh cháy là m/ột mảnh giấy nhỏ nhàu nát, góc cũng bị cháy xém, nét chữ nguệch ngoạc như vội vàng viết trong lúc hoảng loạn: “t/ao đã bảo mày đừng dính vào thằng đó.”

Hương nắm chặt hai tay, t/im đập dồn dập, những nghi ngờ đen tối bắt đầu len lỏi khắp tâm trí cô. “t/ao đã bảo mày đừng dính vào thằng đó.” Câu nói ấy ám chỉ điều gì? Ai là người viết? Và tại sao nó lại nằm ở đây cạnh ngôi m/ộ vô danh kia?

Đúng lúc ấy, m/ột giọng nói vang lên phía sau: “Hương, em đang làm gì ở đây?” Cô giật mình quay lại, nhận ra Hằng, cô bạn thân làm phóng viên tự do, tay cầm máy ảnh, dáng vẻ tò mò. “Hằng, sao cậu biết mình ở đây?” Hương hỏi, vội giấu tấm ảnh vào túi áo. “Dũng nói với mình,” Hằng nhún vai, ánh mắt lướt nhanh qua bãi m/ộ bỏ hoang. “Anh ấy bảo em có vẻ l/é/n lút mấy hôm nay, lại liên quan đến Văn Quán nên mình đoán được.” Hương ngập ngừng vài giây rồi quyết định kể sơ qua mọi chuyện từ việc cha cô ra vào ngh/ĩa tr/ang cho đến cành hoa cúc và bức ảnh cháy. Hằng cau mày, chăm chú nghe rồi nói: “Có vẻ như cha cậu đang che giấu m/ột điều gì đó không nhỏ đâu. ngh/ĩa tr/ang này từng dính nhiều vụ tai tiếng, người c///hết không giấy tờ, những cái c///hết mờ ám, bị ch/ôn vội, không điều tra.” Hương rùng mình, cô nắm chặt mảnh giấy nhàu nát trong tay. “Cậu giúp mình tìm hiểu về cái tên Phúc được không?” Hương hỏi giọng cương quyết. Hằng gật đầu: “Đương nhiên rồi, nhưng cậu phải cẩn thận. Nếu cha cậu phản ứng mạnh như vậy, chắc chắn sự thật không dễ chịu gì.” Hương gật đầu cảm ơn bạn rồi rời đi, mang theo những nghi hoặc và nỗi lo lắng đè nặng trong lòng.

Buổi tối hôm đó, bầu không khí trong nhà căng thẳng như s/ợi dây đàn sắp đứt. Hương ngồi bên bàn ăn, mắt dán vào cha, tay lần trong túi áo, nắm chặt tấm ảnh cháy và mảnh giấy kỳ lạ. Tuấn dường như nhận ra ánh mắt của con gái, đôi tay ông hơi r/un, thìa cháo va nhẹ vào thành bát kêu lanh canh. “Cha!” Hương lên tiếng, giọng bình thản nhưng ẩn chứa quyết tâm. “Hôm nay con đến ngh/ĩa tr/ang.” Tuấn sững người, thìa cháo rơi xuống, nước cháo văng ra bàn. “Con đến đó làm gì?” Giọng ông khàn đặc. “Con muốn biết sự thật và con tìm thấy cái này.” Hương rút tấm ảnh ra đặt lên bàn. Gương mặt Tuấn t/ái nhợt, môi ông mím chặt, ánh mắt lộ rõ hoảng hốt. “Con không được khơi chuyện đó!” Tuấn gần như g/ào lên, tay đập mạnh xuống bàn khiến bát đĩa r/ung lên. “Cha đang giấu gì? Ai là Phúc? Và tại sao có tấm ảnh này ở ngôi m/ộ vô danh kia?” Hương chất vấn, giọng nghẹn lại vì phẫn nộ. Tuấn đứng bật dậy, khuôn mặt đỏ bừng vì giận dữ hoặc vì s/ợ hãi. Ông tiến đến gần, chỉ tay vào mặt Hương, giọng lạc đi: “Quên chuyện đó đi, Hương. Cha cấm con nhúng tay vào quá khứ.” “Quá khứ đó có liên quan đến cái c///hết của Phúc phải không?” Hương gằn giọng, mắt cô long lên vì tức giận. Tuấn r/un rẩy lùi lại, ánh mắt như chứa đựng nỗi đau và sự dằn vặt sâu kín, nhưng ông không trả lời. Không khí trong phòng nặng nề đến ngột ngạt. Hương cắn môi, nước mắt trực trào, nhưng cô kìm lại, thu dọn tấm ảnh và mảnh giấy vào túi, rời khỏi bàn ăn.

Trên cầu thang, bà Thảo, người giúp việc lâu năm, đứng lặng lẽ, ánh mắt trĩu nặng nỗi buồn. “Hương…” bà khẽ gọi, giọng trầm đục. “Có những thứ tốt nhất là đừng khơi lại.” Hương nhìn bà thở dài: “Nhưng con cần biết sự thật dù nó kinh khủng đến đâu.” “Hay vì nó quá b/ẩn th/ỉu nên mọi người s/ợ đối mặt?” Bà Thảo không trả lời, chỉ cúi đầu lặng lẽ. Hương rời đi, t/im đập dồn dập, cầm chặt lá thư và mảnh báo như những chứng tích bóc trần sự giả dối.

Đêm đó, Hương trằn trọc mãi không ngủ được. Trong bóng tối, từng câu nói của cha cô vang vọng: “Quên chuyện đó đi, con không được khơi chuyện đó.” Nhưng chính sự im lặng đó càng thôi thúc cô đi tìm câu trả lời. Sáng hôm sau, điện thoại cô r/ung lên, tin nhắn từ Hằng: “Mình tìm được chút manh mối, gặp nhau ở quán ông Long nhé.” Hương nhanh chóng thay đồ, rời nhà trước khi Tuấn kịp nhận ra.

Quán ông Long nằm trên phố nhỏ gần quảng trường Ba Đình, là nơi lui tới của đám phóng viên, sinh viên và dân viết lách. Hằng ngồi ở góc khuất, trước mặt là m/ột sấp tài liệu cũ, ánh mắt nghiêm trọng. “Phúc,” Hằng nói ngay khi Hương ngồi xuống, “tên đầy đủ của cậu bé trong ảnh.” “Phúc!” Hương lặp lại, t/im đập nhanh. Hằng đẩy sang tờ giấy cũ là bản sao m/ột bài báo từ những năm 80: “Thi thể bé trai nghèo được phát hiện dưới sông Tô Lịch, nguyên nhân chưa rõ, không có nhân chứng.” Hương sững người, từng từ như những nhát dao cắt vào lòng. “Phúc là đứa trẻ nghèo sống ở khu vực đó, không ai biết rõ gia đình, chỉ có lời đồn là m/ồ c/ôi,” Hằng tiếp tục, “còn cha cậu ngày đó sống cùng khu phố, học cùng trường.” Hương nắm chặt tờ báo, ánh mắt rực lên. “Sự thật đang dần lộ diện và nó chắc chắn không sạch sẽ gì.”

Buổi chiều hôm đó, sau khi rời quán ông Long, Hương bước đi như k/ẻ m/ộng du trên những con phố dịu phong của Hà Nội. Những mảnh ghép sự thật rời rạc cứ thế lởn vởn trong đầu cô: Phúc, cái c///hết dưới sông Tô Lịch, tấm ảnh cháy dở, ngôi m/ộ vô danh với cành cúc trắng khô héo. Tất cả như những vệt máu loang lổ trên tấm vải trắng của gia đình cô.

Khi về đến nhà, Hương cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh. Tuấn đã ở phòng khách, mắt dán vào tivi nhưng tâm trí dường như đặt ở đâu xa lắm. Ông nhìn chằm chằm vào màn hình nhưng không phản ứng với bất cứ thứ gì. Hương lặng lẽ bước qua cầu thang, đôi mắt hướng về cánh cửa nhỏ cuối hành lang tầng trên – căn gác xép bị niêm phong từ thời ông nội còn sống. Suốt tuổi thơ, cô chỉ nghe những lời đe dọa của ông nội Thịnh: “Không được bén mảng lên đó, Hương. Trái lời là biết tay ông.” Ngày ấy cô ngoan ngoãn tin sái cổ, nhưng hôm nay khi sự thật rỉ máu dưới từng lớp bụi của quá khứ, cô không thể đứng yên.

Hương luồn tay vào túi, lôi ra chùm chìa khóa cũ bà Thảo từng l/é/n đưa cho cô hồi còn nhỏ, thì thầm: “Bà nói sớm muộn gì con cũng cần tới thứ này.” t/im đập mạnh, cô tra chìa vào ổ khóa, cánh cửa gỗ khô mục kêu cót két khi hé mở, mùi bụi bặm, ẩm mốc và hoen rỉ xộc thẳng vào mũi. Hương hờ nhẹ kéo khẩu trang lên, từng bước tiến vào căn gác tối om chỉ được chiếu sáng bằng chút ánh nắng dọi qua khe cửa sổ bé tí. Mọi thứ bên trong phủ đầy mạng nhện. Những chiếc hòm gỗ cũ kỹ, giá sách gãy sập, vài tấm ảnh gia đình đã úa màu nằm rải rác trên sàn.

Hương lục lọi, đẩy đống đồ đạc sang bên. Phía cuối căn gác, cô phát hiện m/ột chiếc hộp gỗ nhỏ được bọc vải đen đã mục nát, ổ khóa rỉ sét nhưng lỏng lẻo, chỉ cần m/ột cú bẻ là bật tung. Bên trong chiếc hộp cô tìm thấy m/ột lá thư chưa gửi, giấy đã ngả vàng, chữ viết nguệch ngoạc nhưng rõ nét: “Phúc à, t/ao xin lỗi nhưng t/ao không thể trái lời cha t/ao.” m/ột s/ợi dây chuyền trẻ em bằng vải cũ sờn có thêu chữ “TP” (Tuấn Phúc?). m/ột mẩu báo cũ với dòng tít đậm: “Thi thể bé trai nghèo được tìm thấy dưới sông Tô Lịch, không nhân chứng.” Hương ngồi phịch xuống nền gỗ, tay r/un lên, từng con chữ như vết dao rạch vào tâm trí cô. “Không thể trái lời cha t/ao,” cô thì thầm, nước mắt cay xè.

Từng câu chuyện dần hiện ra. Tuấn đã biết sự thật, đã muốn nói ra, nhưng cuối cùng vẫn chọn im lặng dưới cái bóng áp bức của Thịnh. Gương mặt lạnh lùng, ánh mắt s/ắc lẹm của ông nội hiện lên trong đầu cô. Người đàn ông ấy từng được ca tụng như biểu tượng danh giá của gia đình, nhưng thực chất lại là k/ẻ chuyên bịt miệng, thao túng và hủy hoại người khác chỉ để giữ sạch cái vỏ bọc danh dự g/iả t/ạo.

Bàn tay Hương nắm chặt tờ báo, giấy mục nát kêu lạo xạo. Tiếng bước chân vang lên ngoài cầu thang. “Hương, con ở đâu đó?” Giọng bà Thảo vọng lên, pha lẫn lo lắng. Hương vội giấu mọi thứ vào túi, phủ lại lớp vải đen cho chiếc hộp, rồi khép cửa gác xép. Khi cô mở cửa ra, bà Thảo đứng ngay đó, ánh mắt trĩu nặng nghi ngại. “Con lên đó làm gì?” Bà hỏi. Giọng khẽ như s/ợ tường nhà cũng nghe thấy. “Con cần biết sự thật.” Hương đáp ngắn gọn, lướt qua bà. Bà Thảo níu tay cô lại, ánh mắt ươn ướt. “Con nên để quá khứ yên đi, Hương. Có những thứ không đáng để khơi lại.” Hương nhìn bà, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm lẫn cay đắng. “Hay vì nó quá b/ẩn th/ỉu nên mọi người s/ợ đối mặt?” Bà Thảo không trả lời, chỉ cúi đầu lặng lẽ. Hương rời đi, t/im đập dồn dập, cầm chặt lá thư và mảnh báo như những chứng tích bóc trần sự giả dối.

Buổi tối, Hương ngồi trong phòng, ánh đèn bàn hắt xuống tờ giấy cũ kỹ. Cô lật đi lật lại lá thư chưa gửi: “Phúc à, t/ao xin lỗi nhưng t/ao không thể trái lời cha t/ao.” Từng dòng chữ như những lưỡi dao cứa vào niềm tin mong manh của cô dành cho gia đình. m/ột người cha hèn nhát, m/ột ông nội độc đoán, m/ột cậu bé bị bỏ mặc cho c///hết dưới sông Tô Lịch.

Hương mở điện thoại gọi cho Hằng. “Alo Hằng, mình tìm thấy thứ này.” Cô nói nhanh kể lại mọi chuyện. Hằng im lặng m/ột lúc rồi thở dài: “Gia đình cậu b/ẩn th/ỉu hơn mình tưởng và họ đã hủy hoại không chỉ m/ột mạng người.” Hương nắm chặt điện thoại: “Họ còn hủy hoại danh dự, ký ức, sự thật.” Hằng trầm ngâm vài giây rồi nói: “Ngày mai mình với cậu đến khu xóm cũ nơi cha cậu lớn lên, chắc chắn có người biết chuyện.” Hương đồng ý, lòng rối bời nhưng kiên quyết. Đêm đó cô không ngủ. Trong bóng tối, từng tiếng nấc của Tuấn, từng lời xin lỗi chưa dám thốt ra, từng mảnh ký ức về Thịnh, người đàn ông luôn miệng dạy dỗ về danh dự, nhưng giấu dưới lớp áo choàng là máu và nước mắt cứ lần lượt hiện về.

Trời gần sáng, Hương đứng bên cửa sổ nhìn ánh đèn vàng vọt hắt xuống con phố tĩnh mịch. “Con sẽ không im lặng như cha.” Cô thì thầm. Những cơn gió mang theo mùi cỏ mục từ ngh/ĩa tr/ang Văn Quán thổi tới khiến cô rùng mình. Nhưng lần này không gì ngăn nổi bước chân cô đi tìm sự thật.

Buổi sáng hôm sau, bầu trời Hà Nội vẫn u ám, những đám mây xám nặng trĩu như đe dọa trút xuống m/ột cơn mưa. Hương ngồi trong quán cà phê nhỏ gần quảng trường, lòng nóng như lửa đốt. Hằng đến, trên tay là tờ bản đồ giấy cũ kỹ, m/ột tập hồ sơ mỏng và vẻ mặt căng thẳng. “Đây,” Hằng đặt tờ bản đồ lên bàn, chỉ vào m/ột khu phố ở phía nam thành phố: Kim Giang, nơi cha cậu từng sống hồi nhỏ. “Còn hồ sơ đó?” Hương hỏi, mắt dán vào tập giấy. “Lịch sử khu đó toàn chuyện không hay: nghèo đói, bạo lực, trẻ em bỏ học, tai nạn, Phúc cũng từ đó mà ra.” Hằng đáp, giọng trầm xuống. Hương nắm chặt tay, cảm giác trái t/im thắt lại, mỗi mảnh ghép hé lộ lại khiến cô thấy tội lỗi gia đình mình sâu hơn tưởng tượng. Không để chần chừ thêm, hai người rời quán, bắt taxi đến khu Kim Giang.

Con phố nơi Tuấn từng sống nay mục nát, những tòa nhà cũ bong tróc sơn, ban công han gỉ, cửa kính bể nát, rác rưởi vương vãi khắp nơi. Trẻ con lang thang chơi bóng dưới lòng đường, vài người lớn ngồi trước hiên nhà, ánh mắt lơ đãng mệt mỏi. Hương bước xuống xe, t/im đập mạnh. Hằng theo sát, tay ôm chặt máy ảnh. Họ hỏi thăm vài người lớn tuổi, phần lớn đều lắc đầu hoặc im lặng. Cuối cùng, m/ột bà lão với làn da nhăn nheo, mái tóc bạc phơ, chống gậy ngồi bên bậc cửa sổ, ánh mắt nheo lại khi nhìn thấy họ. “Hương?” Bà lão hỏi, giọng khàn khàn nhưng đầy nhận thức. Hương sững người: “Sao bà biết cháu?” “Gương mặt giống thằng Tuấn như đúc,” bà đáp, nụ cười nhếch mép chứa đầy chua chát. Hằng tiến lại gần: “Bà biết cha cô ấy, cả đời này làm sao quên được Tuấn.” Bà lão thở dài: “Cậu con nhà giàu duy nhất dám nói chuyện với đám trẻ r/ách rưới chúng tôi.” Hương ngồi xuống cạnh bà, ánh mắt khẩn thiết: “Bà biết chuyện của Phúc không?” Ánh mắt bà lão tối lại, giọng trùng xuống. “Phúc, đứa nhỏ tội nghiệp nhất khu này.” Bà kể lại, giọng đều đều như thể từng câu chữ khắc sâu vào trí nhớ. “Phúc là trẻ m/ồ c/ôi, mẹ nó m/ất vì b/ệnh lao, cha chẳng biết ở đâu. Nó sống nhờ lòng thương của xóm, bị đám trẻ b/ắt n/ạt, bị đ/uổi khỏi lớp chỉ vì nghèo hèn.” Hương nắm chặt tay, t/im đau thắt. “Cha cháu từng là bạn nó?” Cô hỏi. Bà lão gật đầu, nụ cười thoáng buồn. “Thằng Tuấn khác với lũ con nhà giàu kia, nó l/é/n lút mang đồ ăn cho Phúc, chơi cùng, dạy nó đọc sách.” “Nhưng ngày định mệnh ấy,” bà nghẹn lại, đôi mắt nhòe đi vì những ký ức xa xăm. “Ngày đó, Phúc chạy theo Tuấn ra bờ sông Tô Lịch. Thằng nhỏ trượt chân ngã xuống dòng nước lạnh ngắt. Nó kêu c/ứu chới với…” Hương n/ín thở, từng hình ảnh mường tượng rõ ràng trong đầu. “Cha cháu có c/ứu không?” Cô hỏi, giọng r/un. Bà lão nhìn thẳng vào mắt Hương, ánh mắt như xuyên thấu tâm can. “Nó đứng đó cách vài mét nhưng không nhúc nhích, đôi chân nó như đóng băng.” “Vì sao?” Hằng chen vào. Bà lão nắm chặt gậy, giọng đanh lại: “Bởi vì bên kia đường, Thịnh, ông nội cháu đang đứng đó. Ánh mắt ông ta s/ắc như dao, đôi môi nhếch cười, tay giơ lên lắc nhẹ như ra hiệu…” Hương choáng váng, toàn thân lạnh toát. “Ý bà là ông nội đã chứng kiến hết?” Cô thốt lên khó tin. “Phải.” Bà lão nghiến răng. “Thịnh khinh ghét dân nghèo chúng tôi. Ông ta dạy con trai phải giữ danh dự gia đình, không được dây dưa với rác rưởi như Phúc.” Hằng trợn mắt bức xúc: “Đó không phải danh dự, đó là sự kh/ốn n/ạn!” Bà lão gật đầu, ánh mắt dày đặc oán giận. “Tuấn s/ợ hãi đứng chơ ra nhìn bạn mình vùng vẫy rồi chìm nghỉm, sau đó nó bỏ chạy không hề báo ai.” Hương che miệng, nước mắt ứa ra. “Báo chí? Công an không ai điều tra sao?” Cô nghẹn ngào. Bà lão cười nhạt: “Thịnh là ai? Người giàu có, quan hệ rộng. Ông ta mua chuộc nhà trường, an ninh, dựng lên cái cớ Phúc bị đ/uổi học vì m/ất vệ sinh và hung hăng. Họ vẽ nên m/ột đứa trẻ đáng c///hết để che đậy sự thật.” Hương r/un lên bần bật, ký ức về ông nội hiện về – gã đàn ông luôn mặc vest đen, tay cầm gậy bạc, ánh mắt lạnh lùng như băng đá. “Ông nội cháu đánh cha cháu vì chuyện này?” Hương hỏi, nhớ lại vết sẹo mờ trên trán Tuấn. Bà lão gật đầu: “Tuấn kh/óc lóc, dám phản kháng, dám yêu cầu nói ra sự thật. Và kết quả là m/ột trận đòn nhớ đời cùng lời đe dọa: ‘Mày dám mở miệng, t/ao ch/ôn mày cùng thằng nhãi đó.’” Hằng nắm chặt tay, đôi mắt long lên vì phẫn nộ: “Thật ghê tởm!” Hương ngồi lặng, từng tế bào như đông cứng lại vì căm giận. Sự thật rỉ máu dưới lớp danh vọng gia đình cô. “Ông nội đã để m/ột đứa trẻ c///hết lạnh, thao túng tất cả để che giấu t/ội á/c, biến bạn của chính con trai mình thành k/ẻ vô danh dưới lòng đất.”

Hương đứng dậy cảm ơn bà lão, tay vẫn r/un. Trên đường về, cô và Hằng im lặng. Bầu trời xám xịt, vài hạt mưa lác đác rơi xuống lạnh ngắt. “Hương, cậu tính sao?” Hằng hỏi khi cả hai bước vào bãi đỗ xe. Hương nắm chặt nắm tay, ánh mắt bừng lửa giận: “Mình sẽ moi hết sự thật ra khỏi cái gia đình thối nát này.” Hằng gật đầu, đặt tay lên vai bạn, ánh mắt đồng cảm nhưng cũng đầy quyết tâm: “Mình luôn bên cậu.” Cơn gió thổi qua, những tờ giấy báo cũ bay tứ tung dưới lòng phố. Hương ngước nhìn bầu trời, lòng nặng trĩu. Sự thật chỉ mới bắt đầu lộ diện.

Ngày hôm sau, Hương dành cả buổi sáng lục tung phòng làm việc của cha. Căn phòng ngăn nắp, từng tấm bằng khen treo ngay ngắn trên tường. Những kệ sách đầy ắp tài liệu. Ảnh gia đình được đóng khung cẩn thận. Nhưng Hương biết dưới lớp vỏ hoàn hảo đó là những vết máu chưa bao giờ khô. Cô lần mò từng ngăn tủ, từng kệ sách cho đến khi phát hiện chiếc két sắt giấu sau bức ảnh ông nội Thịnh treo trang trọng giữa phòng. Hương lẩm bẩm: “Ông ngoại hình tượng, ông nội huy hoàng, nhưng dưới chân là xác người.” Cô tra mật mã sinh nhật của cha cô và cánh cửa két bật mở. Bên trong là tập tài liệu, hồ sơ và ở giữa nổi bật là m/ột phong bì vàng có ghi dòng chữ nguệch ngoạc: “Di trúc Thịnh.” Hương mở phong bì, lật ra bản di chúc, từng dòng chữ đánh máy lạnh lùng đập vào mắt cô. “Tôi Thịnh để lại toàn bộ tài sản, nhà cửa, đất đai và cổ phần cho con trai tôi. Tuấn, người đã biết cách giữ gìn danh dự dòng họ, không phản bội máu mủ.” Hương nắm chặt tờ giấy, đôi mắt rực lửa căm giận. Lời lẽ đó như m/ột cú tát vào mặt cô: “không phản bội máu mủ, tức là im lặng, là đồng lõa với t/ội á/c.” Cô tiếp tục lục trong ngăn phụ của két sắt và phát hiện m/ột tập tài liệu học đường cũ. Mùi giấy mục nát bốc lên nồng nặc. Giữa đống giấy tờ là bản sao giấy phạt của Phúc, học sinh trường tiểu học Kim Giang. Ngày tháng đã phai mờ. Phần ghi chú nổi bật dòng chữ đỏ: “Bị đình chỉ học vì m/ất vệ sinh, trầm trọng, hung hăng, gây nguy hiểm cho bạn bè.” Hương cau mày, nhận ra nét chữ ký bên dưới chính là của hiệu trưởng cũ và m/ột dòng nhỏ ghi chú: “đề nghị của Thịnh.” Cô rít qua kẽ răng: “Đề nghị hay là ép buộc!”

Hằng bước vào, mắt cô sáng lên khi nhìn thấy Hương cầm tờ giấy. “Cậu tìm được gì rồi à?” Hương đưa cho bạn xem, kể nhanh mọi thứ. Hằng lật tờ giấy, lắc đầu đầy phẫn nộ: “Lũ nhà giàu thối nát luôn biết cách hợp thức hóa t/ội á/c. Họ biến Phúc thành m/ột thằng bé hư hỏng để biện minh cho sự thờ ơ của xã hội.” Hương ngồi xuống, đầu óc quay cuồng, những hình ảnh đứa trẻ gầy gò bị xã hội ruồng bỏ, cái c///hết lạnh lẽo dưới sông Tô Lịch và sự im lặng của Tuấn xâu chuỗi thành m/ột bức tranh đẫm máu. Hằng nói tiếp: “Đám người giàu có như Thịnh chẳng bao giờ để lộ sơ hở, nhưng bọn họ không lường trước được thế hệ sau dám đào m/ộ sự thật.” Hương khẽ cười chua chát: “Nhưng phải trả giá bằng bao nhiêu máu và nước mắt.” Hằng nắm chặt tay Hương, ánh mắt kiên định: “Chúng ta sẽ lật mặt nạ của họ. Hương, cho dù ông ta đã c///hết.”

Bỗng ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa gấp gáp. Tuấn đứng đó, ánh mắt đỏ quạch, mặt t/ái mét như vừa gặp ác m/ộng. “Hương con, con lục đồ của cha.” Giọng ông r/un nhưng giận dữ hiện rõ. Hương đứng dậy đối mặt cha: “Con không chỉ lục, con muốn biết toàn bộ sự thật.” Tuấn lảo đảo bước vào, ánh mắt quét qua di chúc và giấy phạt trên bàn. Ông thở hắt ra, tay r/un rẩy vịn vào thành ghế. “Con không hiểu gì đâu, đừng khơi lại những thứ đó.” Hương đập mạnh tập tài liệu xuống bàn: “Không hiểu cha g/iết c///hết bạn mình, bao che cho t/ội á/c của ông nội, rồi hưởng trọn tài sản này, con phải hiểu kiểu gì?” Tuấn bật ngửa ra ghế, khuôn mặt trắng bệch, môi mấp máy. “Không phải cha, không phải cha g/iết nó.” “Cha!” Hằng chen vào, giọng s/ắc lạnh. “Ông đứng nhìn m/ột đứa trẻ c///hết đuối vì s/ợ ông nội. Im lặng là đồng lõa.” Tuấn vùi mặt vào hai bàn tay, vai r/un bần bật, tiếng nói nghẹn lại: “Phúc là bạn cha, cha chưa bao giờ quên nó, nhưng cha không thể chống lại cha mình, không thể.” Hương nắm chặt nắm tay, từng đốt ngón tay trắng bệch: “Và cái không thể đó đổi lại là cái c///hết của Phúc, là sự nhơ nhuốc của gia đình này.” Tuấn bật kh/óc, tiếng kh/óc trầm đục của m/ột k/ẻ mang gánh nặng suốt đời. Hương quay mặt đi, không muốn nhìn thấy sự yếu đuối của ông lúc này. Hằng khẽ thì thầm vào tai bạn: “Cậu phải mạnh mẽ hơn ông ấy. Sự thật cần người dám đối mặt, không phải cúi đầu như Tuấn.” Hương gật đầu, giọng cô rắn rỏi: “Cha có thể tiếp tục trốn trong căn nhà này, nhưng con sẽ đào hết quá khứ lên.” Tuấn nắm chặt tay vịn ghế, gân xanh nổi lên, ánh mắt trĩu nặng hối hận. “Con không hiểu, cha bị dạy rằng giữ gìn danh dự quan trọng hơn mọi thứ.” Hương cười khảy: “Danh dự đó đè lên xác người vô tội. Cha hèn!” Cô bước ra khỏi phòng, tiếng bước chân vang vọng khắp hành lang lạnh lẽo. Ngoài trời, mây đen vẫn dày đặc, những cơn gió cuốn lá khô xoáy tròn như lời nguyền chưa dứt. Hằng theo sát, ánh mắt cô quyết liệt: “Chúng ta cần nhiều hơn thế. Bằng chứng, lời khai, tất cả.” Hương gật đầu, tay nắm chặt bản sao giấy phạt của Phúc. “Ông nội c///hết rồi nhưng sự thật còn sống và nó sẽ được phơi bày.”

Trời bắt đầu mưa khi Hương từ tr/ung tâm thành phố trở về. Những hạt mưa rơi nặng trĩu trên cửa kính xe buýt loang loáng như những vệt nước mắt. Hà Nội hôm nay ướt sũng, lạnh lẽo và đầy dẫy những tiếng rên rỉ vô hình của m/ột quá khứ chưa bao giờ được tha thứ. Về đến nhà, Hương đã thấy bà Thảo và Hằng đứng trước cổng, vẻ mặt hoảng hốt. “Có chuyện gì?” Hương hỏi, t/im thắt lạnh. Bà Thảo r/un rẩy trả lời: “Ông Tuấn bị đột quỵ nhẹ, xe cấp c/ứu vừa đưa ông ấy về.” Hương t/ái mặt chạy thẳng lên lầu. Cửa phòng ngủ của Tuấn mở toang. Hai nhân viên y tế đang thu dọn dụng cụ, còn Tuấn nằm trên giường, khuôn mặt trắng bệch, mắt lờ đờ. “Cha!” Hương nhào tới nắm chặt tay ông. Bàn tay Tuấn lạnh toát, r/un rẩy không kiểm soát. Những ngón tay co quắp như thể chưa bao giờ được tự do. m/ột y tá tên Sơn, dáng người to cao, nghiêm nghị nói khẽ: “May mà chỉ là đột quỵ nhẹ, ông ấy cần nghỉ ngơi, tránh kích động.” Hương gật đầu cảm ơn rồi ngồi xuống cạnh giường. Tuấn thở hắt ra, môi mấp máy: “Hương, cha xin lỗi, cha cứ nói mãi câu đó, nhưng sự thật thì sao?” Hương nghẹn ngào, ánh mắt Tuấn ngân ngấn lệ, ông nắm chặt bàn tay con gái, những ngón tay vẫn r/un rẩy không ngừng. “Ngày đó cha đã muốn c/ứu nó, cha đã bước tới nhưng…” Hương nghiến răng lắng nghe, từng câu nói như dội vào lòng những mũi dao lạnh. “Bên kia đường, ông nội con đứng đó, ánh mắt ông ấy s/ắc như dao.” Tuấn thở dốc, tay nắm chặt hơn, giọng đứt quãng. Hương khựng lại, những mảnh ký ức mơ hồ từng nghe kể về Thịnh, gã đàn ông quyền lực, lãnh đạm, tàn nhẫn với những k/ẻ dưới cơ, luôn dạy con cháu về danh dự như m/ột thứ tín ngưỡng méo mó. Tuấn kể tiếp, giọng nghẹn đặc: “Ông ấy không cần nói gì, chỉ cần m/ột ánh mắt, m/ột cái lắc đầu nhẹ là cha hiểu, nếu cha c/ứu Phúc sẽ không còn là con trai ông ấy nữa.” Hương lặng người, từng s/ợi dây thần kinh như tê liệt. “Cha không c/ứu bạn mình chỉ vì ánh mắt của m/ột k/ẻ độc tài?” Cô hỏi, giọng xen lẫn đau đớn và phẫn nộ. Tuấn gục đầu, nước mắt chảy dài: “Cha hèn nhát, cha đáng bị khinh bỉ.”

Hằng bước vào, ánh mắt s/ắc lạnh. “Đúng, ông hèn nhát, nhưng ông còn sống, còn có thể chuộc lỗi, đừng để người c///hết phải cô đơn thêm nữa.” Hương nắm chặt tay cha, nước mắt rơi lã chã. “Phúc đã c///hết lạnh lẽo dưới dòng nước, còn cha thì sống trong s/ợ hãi suốt 40 năm. Cả gia đình này đều bị nguyền rủa bởi sự im lặng.” Tuấn r/un lên, ngón tay co quắp, môi mấp máy: “Tha lỗi cho cha.” Hương bật kh/óc g/ào lên: “Con không cần cha xin lỗi, con cần sự thật.” Ngoài cửa sổ mưa nặng hạt hơn, tiếng sấm chớp vang dội như những tiếng hét bị dồn nén suốt bao nhiêu năm trời. Cả căn nhà như chìm trong làn không khí đặc quánh sự tội lỗi. Bà Thảo lặng lẽ bước vào, đưa cho Hương m/ột bức ảnh cũ mềm. Rìa ảnh đã mờ nhòe. “Bức ảnh này từ lâu lắm rồi, con nên biết.” Hương nhìn xuống, t/im thắt lại. Trong ảnh là Tuấn khi còn trẻ, đứng cạnh Phúc, cậu bé gầy gò, tóc rối bù, ánh mắt to tròn nhưng sâu thẳm là nỗi buồn tột cùng. “Cha từng là bạn của cậu ấy mà lại để cậu ấy c///hết,” Hương thì thầm, lòng như vỡ vụn. Tuấn kh/óc nấc, bàn tay co quắp nắm chặt bức ảnh. “Đêm nào cha cũng mơ thấy Phúc. Nó nhìn cha, ánh mắt như dao cắt.” Hằng đặt tay lên vai Hương, giọng rắn giỏi: “Cậu phải kết thúc lời nguyền này.” Hương lau nước mắt, ánh mắt bùng lên quyết tâm: “Con sẽ làm điều cha không dám, con sẽ nói ra hết, cho dù gia đình này có sụp đổ.” Tuấn mím môi gật đầu yếu ớt: “Cha, đã s/ợ hãi cả đời, đừng giống cha.” Ngoài trời, tiếng mưa đập vào cửa kính rào rào như tiếng lòng oán thán. Hương nắm chặt tấm ảnh, ánh mắt sáng lên giữa cơn dông bão của sự thật chưa từng được phơi bày.

Hai ngày sau, trời Hà Nội vẫn xám xịt. Những cơn mưa phùn lất phất phủ mờ những mái nhà cổ kính và những con phố nhỏ quanh co. Hương khoác áo mưa, tay cầm tập giấy tờ điều tra, lòng nặng trĩu khi bước ra khỏi nhà. Cô quyết định đi tìm manh mối cuối cùng, gia đình của Phúc nếu họ còn sống. Hằng đứng chờ sẵn dưới chân cầu thang, ánh mắt lo lắng. “Chắc cậu muốn mình đi cùng.” Hương lắc đầu: “Cậu đã giúp mình quá nhiều, chuyện này mình muốn tự kết thúc.” Hằng nắm nhẹ vai Hương: “Cẩn thận nhé, nếu cần chỉ cần gọi mình.” Hương gật đầu, quay bước đi, đôi chân nặng trĩu như đeo đá.

Cô bắt taxi đến Sở Đăng ký Khai tử của thành phố, nơi lưu giữ hồ sơ những cái c///hết lặng lẽ bị xã hội lãng quên. Phòng lưu trữ chật hẹp, mùi giấy cũ ẩm mốc bốc lên nồng nặc. m/ột người phụ nữ tr/ung niên dáng thấp đậm, tóc xoăn xù, tên Ngọc vừa uống cà phê vừa làm việc. Hương trình giấy tờ, nói ngắn gọn: “Tôi cần thông tin về Phúc, m/ất năm 1981, nguyên nhân c///hết đuối.” Ngọc nhíu mày, lật sổ tra c/ứu. “Trẻ em họ Trần, năm 81 đây rồi.” Bà kéo ra m/ột tập hồ sơ mỏng dính ném lên bàn. Hương hồi hộp lật từng trang. “Phúc sinh năm 1971, m/ất năm 1981, nguyên nhân c///hết đuối, hoàn cảnh không rõ ràng, không người thân nhận thi thể.” Phía cuối tập hồ sơ, Hương bắt gặp dòng chữ nhỏ: “Có người thân cùng mẹ khác cha: Vân, sinh 1974.” Trái t/im Hương như bị b/ó/p nghẹt, cô ngẩng đầu hỏi: “Người em gái này còn sống không? Có địa chỉ hiện tại không?” Ngọc nhún vai: “Cô ta đăng ký tạm trú ở Đông Anh. Địa chỉ cũ không chắc còn đó.” Hương nắm chặt hồ sơ, cảm ơn rồi lao vội ra ngoài.

Mưa bắt đầu rơi nặng hạt hơn. Con phố ướt sũng phản chiếu ánh đèn vàng vọt. Xe taxi lách qua những con đường nhỏ dẫn Hương tới Đông Anh. Nơi những khu chung cư tồi tàn chồng chất lên nhau như những chiếc hộp xếp chồng méo mó. Tòa nhà số 15, đường Cao Lỗ cũ kỹ, tường bong tróc. Cửa sổ dán băng keo, hành lang tối om. Hương bước lên tầng ba, lòng nặng trĩu. Cô gõ cửa phòng 302, không có tiếng trả lời, cô gõ mạnh hơn. Cuối cùng cánh cửa hé mở, m/ột người phụ nữ ngoài 40, dáng người gầy guộc, đôi mắt sâu thẳm, mái tóc nâu cắt ngắn hiện ra. Gương mặt cô ta khắc khổ, nhưng ánh mắt mang nét gì đó quen thuộc m/ột cách kỳ lạ. Hương lấy hết dũng khí: “Chị là Vân?” Người phụ nữ cảnh giác: “Cô là ai?” “Tôi là con gái của Tuấn.” Hương nói, giọng nghẹn lại. Vân sững người, ánh mắt tối sầm, bàn tay nắm chặt khung cửa. “Tuấn?” Hương rút tấm ảnh cũ từ túi áo, ảnh cha cô đứng cạnh Phúc ngày bé. “Anh trai chị, Phúc, là bạn của cha tôi.” Hương cố kìm nén cảm xúc. Vân giật lấy tấm ảnh nhìn chằm chằm, bàn tay r/un lên, môi mím chặt, đôi mắt cô đỏ hoe, nước mắt rưng rưng. “40 năm rồi, không ai dám nhắc đến tên anh tôi.” Vân thì thầm. Hương hít sâu. “Chị có thể cho tôi vào nói chuyện được không?” Vân lặng lẽ gật đầu, mở cửa.

Căn hộ nhỏ chật trội, tường loang lổ vết ẩm mốc, đồ đạc cũ kỹ, trên kệ là vài tấm ảnh đen trắng, trong đó có ảnh m/ột cậu bé mà Hương đoán là Phúc hồi nhỏ. Vân ngồi xuống ghế sofa, ánh mắt trĩu nặng. “Nói đi, cô tìm tôi làm gì?” Hương kể hết mọi chuyện: ngôi m/ộ vô danh, bức ảnh cháy dở, lá thư chưa gửi, sự thật về cái c///hết của Phúc, ánh mắt độc đoán của Thịnh, sự hèn nhát của Tuấn. Vân lặng người nghe, từng cơ mặt giật nhẹ, đôi mắt ngân ngấn lệ. Khi Hương dừng lời, Vân đứng phắt dậy, giận dữ ném tấm ảnh Tuấn xuống sàn, giọng cô r/un rẩy vì phẫn uất. “Tại sao? Tại sao đến bây giờ mới dám nói? 40 năm, tôi sống trong nghèo khổ, bị xã hội khinh miệt. Anh tôi c///hết như m/ột k/ẻ vô danh, không ai tưởng nhớ, không ai thừa nhận!” Hương nghẹn ngào, đôi mắt ướt nhòe. “Cha tôi đã sống trong dằn vặt nhưng ông ấy hèn nhát. Tôi đến đây để xin lỗi và để kết thúc nỗi đau này.” Vân bật cười, tiếng cười khô khốc: “Xin lỗi? Cô nghĩ m/ột lời xin lỗi có thể bù đắp cho 40 năm bị lãng quên? m/ột lời xin lỗi có thể gọi anh tôi trở về?” Hương cúi đầu, nước mắt lã chã. “Tôi biết không gì có thể bù đắp, nhưng tôi không muốn sự thật tiếp tục bị ch/ôn vùi.” Vân nhìn thẳng vào mắt Hương, đôi mắt tràn ngập că/m ph/ẫn và nỗi đau dồn nén. “Chúng tôi đã chờ, chờ m/ột lời giải thích, m/ột sự thừa nhận. Suốt 40 năm không ai dám mở miệng. Cô đến bây giờ mới dám đối mặt thì muộn rồi!” Hương nức nở, giọng cô nghẹn lại. “Tôi không thể thay đổi quá khứ, nhưng tôi có thể nói ra sự thật, có thể để Phúc được nhớ đến như m/ột con người xứng đáng.” Vân nắm chặt tấm ảnh, nước mắt lăn dài. “Anh tôi xứng đáng được sống, nhưng ông nội cô đã g/iết c///hết anh ấy và cha cô cũng thế.” Bầu không khí nặng nề, tiếng mưa đập vào cửa sổ, những giọt nước chảy dài như nỗi đau chưa bao giờ khô cạn. Hương đứng dậy, cúi đầu: “Tôi sẽ không cầu xin tha thứ, nhưng tôi sẽ không để Phúc bị lãng quên thêm nữa.” Vân không trả lời, chỉ ôm chặt bức ảnh, nước mắt rơi lã chã. Hương rời đi, lòng nặng trĩu, bước chân chênh vênh giữa hành lang lạnh lẽo. Ngoài trời, cơn mưa vẫn rơi nặng hạt, phủ mờ cả thành phố già cỗi và những ký ức rỉ máu chưa bao giờ được chữa lành.

Buổi sáng, Hà Nội chìm trong làn mưa xám xịt. Những hạt mưa nặng hạt như trút xuống từng mái nhà cổ kính, phủ mờ cả bầu trời u ám của thành phố già cỗi. Hương ngồi bên cửa sổ, ánh mắt đăm chiêu nhìn từng giọt nước chảy dài trên ô kính, lòng cô ngổn ngang. Cuộc đối thoại với Vân hai hôm trước vẫn văng vẳng bên tai cô như m/ột vết cứa chưa khô máu. “Tại sao bây giờ mới dám nói? Chúng tôi đã chờ m/ột lời xin lỗi 40 năm rồi.” Những câu nói ấy như lưỡi dao xoáy sâu vào tâm trí Hương khiến cô thao thức suốt đêm, trăn trở về quá khứ và sự nhơ nhuốc mà gia đình cô từng cố che đậy. Nhưng hôm nay cô sẽ kết thúc tất cả.

Hương đứng dậy khoác áo mưa, chuẩn bị cho m/ột việc mà cha cô chưa từng đủ can đảm làm suốt hơn bốn thập kỷ qua. Cô tổ chức m/ột buổi tưởng niệm cho Phúc, đứa trẻ nghèo bị xã hội ruồng bỏ. c///hết không ai nhớ, m/ộ không bia, không tên. Hằng đã giúp cô liên hệ với chính quyền địa phương, xin giấy phép cho m/ột buổi lễ nhỏ tại ngh/ĩa tr/ang Văn Quán, nơi Phúc yên nghỉ. Ngoài trời, mưa vẫn rơi lặng lẽ, từng hạt nước đập vào những tấm bia cũ nát như gột rửa đi lớp bụi bặm của quá khứ. Hương bước vào ngh/ĩa tr/ang, mái tóc ướt sũng, bàn tay cầm chặt tấm bia đá vừa được khắc tên. “Phúc, người bạn không được gọi tên.” Cô quỳ xuống bên ngôi m/ộ từng vô danh, lau sạch lớp rêu bám trên đất, ánh mắt rưng rưng. “Phúc, hôm nay cậu sẽ không còn là k/ẻ bị lãng quên.”

Tiếng bước chân vang lên sau lưng. Hương quay lại thấy Hằng đội ô, tay cầm máy ảnh, theo sau là bà Thảo cùng m/ột vài người hàng xóm cũ, những gương mặt già nua khắc khổ nhưng ánh mắt tràn chứa nỗi niềm. Hằng khẽ hỏi: “Sẵn sàng chưa?” Hương gật đầu, ánh mắt bừng lên sự quyết tâm. Chỉ vài phút sau, người dân cũ của khu Kim Giang bắt đầu xuất hiện. Những mái đầu bạc, những gương mặt từng chứng kiến sự thối nát của m/ột xã hội bị tiền bạc thao túng. Rồi Vân cũng đến. Cô mặc chiếc áo khoác cũ kỹ, tóc xõa ướt đẫm nước mưa, đôi mắt sưng đỏ nhưng ánh nhìn cứng rắn. Hương bước tới, lặng lẽ đưa tay ra. Vân nhìn cô vài giây rồi cũng đưa tay ra nắm lấy, ánh mắt trĩu nặng. “Cảm ơn vì đã đến.” Hương khẽ nói. Vân không đáp, chỉ nhìn sang ngôi m/ộ, đôi môi mím chặt.

Đúng lúc ấy, m/ột chiếc xe lăn từ xa tiến lại. Tuấn ngồi đó, gương mặt hốc hác, đôi mắt trũng sâu, mái tóc hoa râm rũ rượi. Sơn, anh y tá cao lớn hôm trước, đẩy xe cho ông, ánh mắt cảm thông. Mọi người xì xào, ánh mắt đổ dồn về phía Tuấn. Người đàn ông từng là m/ột phần của sự thật bị che giấu, từng là đứa trẻ đứng nhìn bạn c///hết đuối vì s/ợ hãi ánh mắt của cha mình. Hương tiến lại, cúi xuống trước cha: “Con không thể thay cha chuộc lỗi, nhưng hôm nay cha phải đối mặt với tất cả.” Tuấn r/un rẩy, tay nắm chặt thành xe, ánh mắt ươn ướt nhìn về phía Vân. Cả ngh/ĩa tr/ang lặng đi, chỉ còn tiếng mưa rơi đều đều trên mặt đất lạnh.

Hương cất giọng, từng từ vang lên trong sự lặng im: “Hôm nay chúng ta tụ họp ở đây để tưởng nhớ m/ột người đã bị xã hội lãng quên. Phúc! m/ột đứa trẻ nghèo c///hết dưới sông Tô Lịch, m/ột linh hồn từng bị che giấu dưới lớp bụi danh vọng của những k/ẻ quyền lực.” Mọi người cúi đầu, ánh mắt trĩu nặng. Hương tiếp tục: “40 năm qua, ngôi m/ộ này không tên, không ai nhắc đến. Vì những k/ẻ như ông nội tôi Thịnh đã dùng quyền lực để bịt miệng sự thật. Vì sự hèn nhát của cha tôi và vì sự im lặng của cả xã hội này.” Bà Thảo lau nước mắt, Hằng nắm chặt tay Hương, còn Vân thì lặng lẽ nhìn ngôi m/ộ, đôi môi r/un r/un. Tiếng mưa rơi nặng hạt hơn, những giọt nước hòa cùng nước mắt trên gương mặt mọi người. Tuấn r/un rẩy, ánh mắt đỏ hoe, tay co quắp nắm chặt cành hoa cúc trắng khô héo. Ông cố gắng đứng dậy khỏi xe lăn nhưng cơ thể yếu ớt không cho phép. Sơn đỡ ông. Tuấn thều thào: “Cho tôi được nói m/ột lời.” Hương gật đầu, đỡ cha đứng lên, ánh mắt bừng sáng hy vọng. Tuấn cố gắng đứng vững, đôi mắt rưng rưng nhìn ngôi m/ộ, giọng nghẹn lại: “Phúc, bạn thân của tôi, tôi đã để cậu c///hết vì sự hèn nhát, vì nỗi s/ợ m/ột người cha độc đoán.” Ông ngừng lại, đôi môi mím chặt, nước mắt lăn dài trên gương mặt nhăn nheo. “Tôi đã sống 40 năm trong dằn vặt. Tôi đến đây không phải để xin tha thứ mà để thừa nhận tôi là m/ột k/ẻ tệ hại.” Vân nhìn Tuấn, đôi mắt đỏ hoe, bàn tay nắm chặt lấy nhau. Tuấn tiếp tục giọng r/un rẩy: “Danh dự mà ông tôi luôn rao giảng là m/ột cái lồng nhốt c///hết lòng nhân đạo. Hôm nay tôi phá bỏ cái lồng ấy.” Ông quỳ xuống, tay nắm chặt cành hoa cúc đặt lên ngôi m/ộ, nước mắt hòa vào làn mưa lạnh giá. Cả ngh/ĩa tr/ang lặng đi, chỉ còn tiếng mưa rơi rả rích.

Bất ngờ, Vân tiến lại gần, ánh mắt rằng xé, đôi môi r/un rẩy. Hương n/ín thở, mọi người dõi theo từng bước của Vân. Vân đứng trước Tuấn, nhìn ông chằm chằm rồi lặng lẽ đặt tay lên vai ông. m/ột khoảnh khắc im lặng kéo dài, không tha thứ hoàn toàn, nhưng cũng không khước từ. Hương nghẹn ngào, Hằng rớm lệ, bà Thảo thì thầm lời nguyện cầu. Dưới làn mưa xám xịt, cành cúc trắng cuối cùng cũng không còn đơn độc trên phần m/ộ lạnh lẽo.

Sau buổi lễ tưởng niệm, những cơn mưa lặng dần, nhưng bầu trời Hà Nội vẫn u ám như chưa muốn nhường chỗ cho ánh sáng. Hương ngồi trong phòng làm việc, trước mặt là màn hình máy tính hiển thị khung soạn thảo bài viết. Cô biết nếu cha cô không đủ dũng khí để đối mặt hoàn toàn với sự thật thì cô phải là người làm điều đó. Hương lật mở những tờ giấy, tập hồ sơ, bức ảnh cũ, bản sao giấy phạt của Phúc, cả bản di chúc nhơ nhuốc của ông nội Thịnh. Tất cả đều là chứng tích của m/ột quá khứ bị b/ó/p méo. Cô gõ từng dòng chữ đầu tiên, tiếng bàn phím vang lên đều đặn, trái t/im như trút bỏ từng lớp gánh nặng. “Sự thật dưới cành cúc trắng,” Hương viết suốt đêm, những câu chữ đẫm nước mắt nhưng s/ắc bén như mũi dao, phơi bày tất cả. Cái c///hết của Phúc, đứa trẻ nghèo bị bỏ mặc đến c///hết. Sự tàn nhẫn của Thịnh, k/ẻ giàu có đội lốt người lương thiện. Sự hèn nhát của Tuấn, người bạn, người cha đã sống suốt 40 năm trong ám ảnh. Cả hệ thống quyền lực đã bịt miệng xã hội, thao túng báo chí, xóa sạch vết tích của m/ột sinh mạng vô tội. Hương không né tránh bất cứ chi tiết nào. Cô không còn s/ợ hãi sự sụp đổ của danh tiếng gia đình. Cô đăng bài viết lên toàn bộ nền tảng mạng xã hội, gửi cho các tòa soạn báo lớn, cả những diễn đàn đấu tranh vì công lý.

Bài viết lan truyền như lửa gặp rơm khô. Chỉ sau m/ột ngày, các trang báo Hà Nội đồng loạt đăng tải: “Sự thật bị ch/ôn vùi 40 năm: Cái c///hết của Phúc và dòng họ Nguyễn. Danh dự nhuốm máu, hé lộ sự thao túng của quan chức Hà Nội thế kỷ trước. Sự hèn nhát được phơi bày, lời thú tội muộn màng từ Tuấn.” Dư luận bùng nổ, hàng trăm bình luận, chia sẻ, những lời phẫn nộ tràn ngập khắp các diễn đàn: “Cậu bé ấy xứng đáng được tưởng nhớ từ lâu,” “Gia đình Thịnh là biểu tượng g/iả t/ạo của thành phố,” “Hương, người dám nói sự thật dù chống lại gia đình mình.” Hương vừa mệt mỏi vừa nhẹ nhõm. Hằng gọi đến, giọng cô tràn đầy phấn khích: “Hương, cậu làm được rồi. Cả thành phố đang bàn tán, sự thật không còn bị che giấu nữa.” Hương thở dài: “Mình không làm điều đó để nổi tiếng, Hằng, mình làm vì Phúc và vì lương tâm.” Hằng ngừng m/ột lúc rồi nói: “Nhưng cậu cũng đang c/ứu chính gia đình cậu khỏi lời nguyền im lặng đó.” Hương gật đầu, nhìn sang cha mình đang ngồi bên cửa sổ, ánh mắt xa xăm, gương mặt hốc hác nhưng nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.

Bất ngờ, điện thoại bàn reo vang. Hương nhấc máy, giọng m/ột người đàn ông vang lên. “Tôi là Lâm, công tố viên về hưu. Tôi vừa đọc bài của cô.” Hương sững người. “Ông từng làm việc trong ngành phải không?” Lâm nói, giọng đều đều nhưng cứng rắn: “Vụ án của Phúc năm xưa tôi từng được giao điều tra sơ bộ nhưng mọi tài liệu đều bị điều chỉnh trước khi đến tay tôi.” Hương nắm chặt điện thoại: “Ông nội tôi đã mua chuộc tất cả.” “Đúng,” Lâm thở dài, “Nhưng giờ tôi có đủ lý do để mở lại hồ sơ.” Hương r/un rẩy: “Nhưng Thịnh đã c///hết.” Lâm cười nhạt: “Cái c///hết không che đậy được t/ội á/c, sự thật phải được khôi phục, danh tiếng gia đình cô phải bị xét lại.” Hương đồng ý, lòng bùng lên tia hy vọng cuối cùng.

Chỉ vài ngày sau, văn phòng công tố thông báo chính thức mở lại điều tra. Các tài liệu cũ được khai quật, nhân chứng được phỏng vấn lại. Những hồ sơ giả mạo của Thịnh bị bóc trần. Báo chí đưa tin rầm rộ, dòng họ Nguyễn bị loại khỏi bảng vàng danh dự thành phố. Hệ thống giáo dục và an ninh phải thừa nhận sự thao túng lịch sử. Sự thật được trả lại cho Phúc.

Ngày kết quả điều tra được công bố, Hương đứng trước căn biệt thự cổ kính của gia đình, nơi từng là biểu tượng danh giá giờ chỉ còn là m/ột cái lồng vàng mục nát. Tuấn ngồi trong xe lăn, ánh mắt trầm ngâm. Ông thì thầm: “Cha xin lỗi, đáng ra, cha phải làm điều này từ lâu.” Hương nắm tay cha, giọng rắn giỏi: “Chúng ta không thể thay đổi quá khứ, nhưng có thể chọn cách sống khác cho phần còn lại.” Tuấn gật đầu, nước mắt lăn dài. Ông nhìn lại căn biệt thự lần cuối rồi cùng Hương rời đi. Họ chuyển đến m/ột ngôi nhà nhỏ hơn ở vùng ngoại ô yên bình, không còn là biểu tượng quyền lực, không còn ánh mắt khinh miệt hay soi mói. Hương trồng m/ột vườn hoa cúc trắng trước nhà, từng bông hoa nở rộ như lời nhắc nhở về quá khứ.

m/ột buổi chiều, khi mặt trời dọi những tia nắng đầu tiên sau chuỗi ngày u ám, Hương đứng trong vườn ngắm nhìn những bông cúc trắng đung đưa theo gió. Hằng đến, ánh mắt rạng rỡ. “Cậu làm được rồi. Hương, Phúc không còn đơn độc.” Hương khẽ mỉm cười, bàn tay vuốt nhẹ lên cánh hoa. “Lần đầu tiên cành cúc trắng không còn đơn độc, sự thật có thể bị che giấu suốt nhiều năm, nhưng cuối cùng nó vẫn tìm được cách trỗi dậy.”

Related Posts

Người yêu 7 năm mắc bệnh hiểm ngh/èo, chàng trai hủy hô//n cưới vợ mới để rồi phải nhận quả báo ngay ngày đón dâu

Xuyến và Hùng yêu nhau từ khi hai người bước vào năm học lớp 11. 2 năm cấp 3 khô//n g học cùng lớp nhưng tình cảm…

Bỏ học đi khuân vác suốt 5 năm lấy tiền chữa bệnh cho người yêu và cái kết không ngờ

Đại và Lệ yêu nhau khi hai người vừa bước chân vào giảng đường đại học, một mối tình sinh viên trong sáng, đầy hứa hẹn. Tuy…

Xem xong clip â/n á/i bồ của chồng gửi, vợ chỉ nói 1 câu khiến chồng c///hết đứng

Anh chị yêu nhau 2 năm thì cưới. Ngày yêu, anh thương và chiều chuộng chị hết lòng. Chị đi đâu, anh cũng làm xe ôm tận…

Đón chồng sau 2 năm đi nước ngoài, vợ chưa nói được câu nào đã ngất xỉu…

Khi Ly ma/ng b/ầu đến tháng thứ 6 thì Dũng – chồng cô – nhận được một cơ hội lớn: được công ty cử đi học ở…

Đứa trẻ c/âm bỗng hét lên trong lễ tang người mẹ. Nội dung câu nói khiến tất cả hoảng loạn.

Trời Ninh Bình giữa tháng Sáu vẫn còn se lạnh vào ban đêm. Trong căn nhà hai tầng yên ắng nằm ven thành phố, ánh đèn phòng…

Người cha dán thiết bị theo dõi vào giày con gái 15 tuổi và phát hiện địa điểm con đến khiến ông ngã quỵ

Mỗi buổi sáng, Tuấn đều dậy sớm hơn chuông báo thức. Không phải vì thói quen, mà vì những cơn mơ gián đoạn. Chúng thường mang hình…