Ông Toàn 68 tuổi cưới vợ trẻ 24, cứ tưởng hưởng hạnh phúc tuổi già ai ngờ nhận cái kết ê chề
Ông Toàn, năm nay vừa tròn sáu mươi tám xuân xanh, là một người đàn ông từng trải qua bao thăng trầm của cuộc đời. Sinh ra ở làng quê nghèo miền Trung, ông vươn lên nhờ chí tiến thủ: học hành, làm việc ở nhà máy quốc doanh, rồi nghỉ hưu với mức lương cao ngất ngưởng – mười lăm triệu đồng mỗi tháng.
Vợ ông, bà Lan, mất cách đây sáu năm vì căn b;-ệnh qu-ái á-;c, để lại ông một mình trong ngôi nhà rộng thênh thang giữa làng.
Rồi ông gặp Xuân – cô gái hai mươi tư tuổi mơ:n m;-ởn ở đầu làng. Xuân đẹp như đóa sen mới nở: da trắng hồng, mái tóc dài đen nhánh, nụ cười e ấp khiến bao chàng trai si mê. Cô làm việc ở quán cà phê ven đường, cuộc sống khó khăn vì cha mẹ mất sớm, một mình nuôi em trai học đại học.
Đám cưới diễn ra rình rang: mâm cỗ thịnh soạn, khách khứa đông đúc, ông Toàn diện comple lịch lãm, Xuân mặc áo dài trắng tinh khôi. Đêm tân hôn, ông hạnh phúc ô:-m vợ trẻ, thì thầm: “Từ nay, anh sẽ bù đắp cho em tất cả.”
Chỉ sau hai tháng cưới, Xuân thông báo mang thai. Ông Toàn vui mừng khôn xiết:
“Anh sắp làm cha rồi! Con chúng ta sẽ là báu vật.”
Một đêm, ông Toàn tỉnh giấc, thấy Xuân không bên cạnh. Ông xuống nhà, nghe tiếng thì thầm ở phòng khách. Nhìn qua khe cửa, ông ch-t lặng: Xuân đang…………..

…Xuân đang cúi đầu nói chuyện với một người đàn ông trẻ, dáng cao lớn, chắc chắn chỉ khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi – đúng độ tuổi của cô.
Anh ta ngồi sát bên Xuân, tay còn đặt hờ lên bụng cô. Giọng anh ta nghèn nghẹn:
“Em yên tâm… Đứa bé trong bụng chắc chắn là con của anh. Chỉ cần ông ta sang tên căn nhà với sổ tiết kiệm, em ráng chịu đựng thêm vài tháng nữa. Khi mọi chuyện xong xuôi… chúng ta rút.”
Xuân nắm chặt tay gã trai trẻ, thì thầm:
“Em sợ lắm… Ông ấy thương em quá. Nhiều lúc em thấy áy náy. Nhưng em không thể nghèo cả đời được… Em chỉ muốn lo cho em trai, với lại… chúng ta còn tương lai.”
Gã trai cười nhạt:
“Vậy thì cố lên. Tình yêu không nuôi nổi ai, em biết rồi mà.”
Tim ông Toàn như bị bóp nghẹt. Cả người run lên. Ông bấu chặt vào bức tường đến bật máu tay. Tai ông ù đi, chỉ còn nghe tiếng Xuân nhỏ nhẹ:
“Đợi khi nào em sinh xong, mình lấy cớ… rồi dọn đi. Lúc đó nhà và tiền đều đứng tên em, chẳng ai làm gì được.”
“Giỏi lắm,” gã trai xoa đầu cô, “vợ anh.”
Hai chữ “vợ anh” như lưỡi dao xoáy vào ngực ông.
Sáng hôm sau, Xuân tỉnh dậy, thấy ông Toàn vẫn điềm đạm như mọi ngày. Ông còn ân cần hỏi:
“Em có mệt không? Có muốn ăn gì không để anh nấu?”
Xuân mỉm cười dịu dàng:
“Dạ, em ổn mà anh.”
Ông nhìn bụng vợ, mắt trùng xuống. Nhưng không ai biết đêm qua, ông đã quyết định một điều…

Ba ngày sau, ông Toàn gọi đầy đủ họ hàng nội ngoại đến nhà. Xuân có linh cảm bất an, nhưng không dám hỏi.
Giữa buổi họp, ông Toàn đặt lên bàn tờ giấy xét nghiệm ADN thai nhi từ mẫu máu mẹ. Dòng chữ trên đó như sét đánh:
“Không phải con ruột ông Toàn.”
Cả nhà ồ lên.
Xuân mặt tái mét, chân mềm nhũn.
Ông Toàn đứng dậy, giọng run run nhưng dứt khoát:
“Tôi không trách gì Xuân. Tôi chỉ trách mình ngu. Tôi già rồi… tôi tưởng mình còn có thể đem lại hạnh phúc cho người khác. Nhưng tôi bị dắt mũi như thằng khờ.”
Ông quay sang Xuân:
“Căn nhà này tôi đã sang tên em từ tuần trước. Sổ tiết kiệm cũng vậy. Tôi hứa bù đắp cho em, tôi đã làm. Nhưng kể từ hôm nay… em trả lại cho tôi một thứ.”

Xuân run rẩy:
“Dạ… thứ gì ạ?”
Ông Toàn nhìn sâu vào mắt cô:
“Trả lại danh dự cho tôi. Trả lại tự do cho em. Chúng ta ly hôn.”
Xuân sụp xuống, khóc nấc:
“Anh… anh biết hết rồi ạ?”
Ông khẽ gật đầu.
“Đêm hôm đó… tôi đã đứng sau cánh cửa.”
Cả nhà im phăng phắc.
Ông Toàn bước ra ngoài, lưng còng nhưng bước chân lại khác lạ – nhẹ đi, như vừa buông xuống một tảng đá nặng.
Xuân gào khóc, đuổi theo gọi:
“Anh Toàn! Em xin lỗi! Cho em thêm cơ hội!”
Nhưng ông không quay lại.
Ông chỉ nói một câu cuối cùng:
“Tuổi này rồi… tôi không còn sợ cô đơn. Tôi chỉ sợ sống cạnh một người không thật lòng.”