Sáng hôm sau, Hương vẫn cư xử như không có chuyện gì. Cô pha cà phê, dọn bàn ăn, cười dịu dàng như mọi ngày. Nam nhìn cô, trong đầu vẫn ám ảnh hình ảnh đêm qua – những vết sẹo dài, làn da nhăn lại, và ánh mắt đau đớn. Anh định hỏi, nhưng rồi lại thôi. Có điều gì đó trong ánh nhìn của cô khiến anh sợ làm tổn thương.
Những ngày sau đó, Nam bắt đầu để ý nhiều hơn. Anh nhận ra Hương luôn tắm rất nhanh, khóa cửa cẩn thận. Mỗi khi anh đến gần quá, cô khẽ né. Không phải kiểu e thẹn của phụ nữ mới cưới, mà như người đang giấu một nỗi sợ.
Một tối, anh về sớm hơn thường lệ. Cánh cửa phòng ngủ khép hờ. Bên trong, Hương ngồi trước gương, mở áo ra bôi thuốc. Nam khẽ bước vào. Hương giật mình, quay lại. Trong giây lát, hai người nhìn nhau – không lời.
“Anh đã thấy rồi phải không?” – Giọng cô khàn run.
Nam gật nhẹ. Cô thở dài, nước mắt lăn dài:
“Anh nghĩ sao về một người đàn bà từng bị chồng đánh đến mức suýt chết?”

Câu nói như nhát dao. Nam sững sờ. Hương kể – giọng nghẹn. Cô kết hôn khi mới ngoài hai mươi, với một người chồng giàu có nhưng vũ phu. Mười mấy năm, cô sống trong sợ hãi, chịu đựng, che giấu cho đến ngày anh ta say rượu, cầm dao lao tới. Cô may mắn thoát chết nhờ hàng xóm cứu kịp, nhưng để lại trên người hàng chục vết sẹo và nỗi ám ảnh kéo dài suốt nhiều năm.
“Sau khi anh ta chết trong một vụ tai nạn, chị tưởng mình có thể bình yên… nhưng mỗi khi ai đó chạm vào, chị lại thấy đau. Không phải đau ở da thịt, mà ở trong tim.”
Nam lặng im, bàn tay siết chặt. Anh không biết nói gì. Một người phụ nữ như vậy – mạnh mẽ mà tổn thương đến thế – làm sao anh có thể trách?
Anh nhẹ nhàng nắm tay cô:
“Chị không cần cố gắng quên. Em sẽ cùng chị đi qua.”
Hương khóc. Lần đầu tiên, cô tựa đầu vào vai anh. Từ hôm đó, Nam càng thương Hương hơn. Anh kiên nhẫn, không thúc ép, không hỏi thêm. Chỉ ở bên, nấu cơm, pha trà, kể chuyện cười – mong cô có thể mở lòng.
Nhưng anh không biết, có những vết thương không chỉ nằm trên da thịt hay trong ký ức. Một bí mật khác – đau hơn, thật hơn – vẫn đang chờ anh ở phía trước.
Một chiều cuối tuần, Nam dọn lại tủ quần áo. Trong ngăn kéo cũ, anh thấy một hộp gỗ nhỏ khóa cẩn thận. Cái ổ khóa đơn giản, anh tò mò mở ra. Bên trong là vài bức ảnh đã ố vàng, cùng một cuốn sổ tay.
Anh lật từng tấm ảnh: có Hương khi còn trẻ, đứng cạnh một người đàn ông mặc vest, khuôn mặt quen đến lạ. Ở tấm cuối, người đàn ông ấy khoác vai một cậu bé tầm 7 tuổi – giống Nam đến kỳ lạ.
Tim anh đập thình thịch. Anh mở cuốn sổ tay. Trang đầu ghi: “Nếu một ngày con biết sự thật, mong con tha thứ cho mẹ…”
Nam lật tiếp – từng dòng chữ run rẩy kể lại: nhiều năm trước, khi Hương còn dạy ở một tỉnh xa, cô có quan hệ với một người đàn ông đã có gia đình. Khi sinh ra đứa trẻ – chính là Nam – cô đành gửi con cho một người bạn hiếm muộn, giấu danh tính để tránh tai tiếng. Sau này, người bạn mất trong tai nạn, Nam được nhận làm con nuôi. Hương vẫn âm thầm dõi theo, hỗ trợ tài chính mà anh không hề hay biết.
Gia đình

Đến khi Nam lớn, gặp lại cô trong vai “một người phụ nữ lạ”, Hương không nhận ra con trai mình ngay – cho đến khi anh nói về tên cha nuôi, và năm sinh trùng khớp. Khi hiểu ra, cô hoảng loạn, định tránh xa, nhưng lại bị cuốn vào tình cảm của anh – thứ tình cảm vừa đau vừa sai.
Cả thế giới như sụp đổ trước mắt Nam. Anh ngồi phịch xuống, nước mắt ứa ra. Khi Hương bước vào, thấy cuốn sổ trong tay anh, cô chỉ khẽ thở dài, rồi gục xuống sàn.
“Chị xin lỗi… Mẹ xin lỗi con.”
Không còn lời nào. Căn phòng im lặng đến nghẹt thở.
Vài tháng sau, Nam rời khỏi thành phố, bỏ lại ngôi nhà nhỏ và người đàn bà đã từng là cả thế giới của anh – cũng là người sinh ra anh. Hương chuyển đi nơi khác, sống lặng lẽ, không ai còn thấy nữa.
Mỗi năm đến tháng 7 – tháng cưới của họ – Nam vẫn gửi một bó hoa trắng đến địa chỉ cũ. Không đề tên, chỉ có một tấm thiệp nhỏ:
“Con đã tha thứ. Mẹ đừng khóc nữa.”
https://shorturl.fm/umET9