Thương vợ làm việc nhà nhiều đến mức sảy thai, tôi gánh hết việc cho cô ấy để rồi biết sự thật kinh hãi từ bác sĩ

Đang ở công ty thì mẹ tôi gọi điện rối rít, giọng bà r/un bần bật: “Hoàng ơi, về ngay đi con! Cái Ly nó bị sả/y t/hai rồi!” Nghe xong cuộc điện thoại của mẹ mà tôi b/ủn rủ/n tay chân. Tim tôi như thắt lại. Chúng tôi cưới nhau đã 3 năm, chật vật lắm mới có con, bao nhiêu hy vọng, bao nhiêu mong chờ, vậy mà giờ đây lại xảy ra cơ sự như thế này. Tôi bàn giao lại công việc rồi nhanh chóng phi xe đến bệnh viện, đầu óc quay cuồng trong mớ hỗn độn.

Ly nằm trên giường bệnh, đôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt xanh xao, ốm yếu. Nhìn vợ tiều tụy như thế, lòng tôi thương vô hạn. Ly thấy tôi thì bật khóc nức nở, em mếu máo bảo: “Em… em đang trèo lên sân thượng để phơi quần áo thì bị ngã cầu thang… Anh ơi, con mình… con mình m/ất rồi…” Tôi nghe vợ nói thì càng thương vợ nhiều hơn, một nỗi xót xa dâng lên. Tôi ôm vợ vào lòng rồi an ủi cô ấy, vỗ về tấm lưng gầy guộc: “Thôi, em đừng nghĩ ngợi nhiều làm gì, quan trọng là em phải khỏe. Con m/ất rồi mình lại có con khác. Chúng mình sẽ có thêm những đứa con khác, em đừng lo!”

Sau hôm đó, tôi không để cho vợ làm bất cứ công việc nào ở nhà. Nấu cơm, đi chợ, giặt quần áo, lau nhà, đổ rác… tôi đều giành phần làm hết. Tôi muốn vợ được tĩnh dưỡng hoàn toàn. Đợt đó Ly ở nhà 3 tháng để tĩnh dưỡng, thỉnh thoảng tôi còn cho vợ tiền để đi spa, mua sắm cho thoải mái tinh thần. Tôi tin rằng sự hy sinh của mình sẽ được đền đáp.

Sau 6 tháng, chúng tôi lại lên kế hoạch có con. Lần này tôi kỹ lắm, chuẩn bị đầy đủ từ tinh thần đến vật chất cho đứa con tiếp theo. Tôi mua nhiều thực phẩm bổ dưỡng về cho vợ ăn, tôi cũng tránh tuyệt đối rượu bia, giữ gìn sức khỏe tốt nhất. Tôi tin, chỉ cần chúng tôi cố gắng, đứa con sẽ đến. Cuối cùng, sau 2 tháng miệt mài “săn em bé”, chúng tôi cũng đã được toại nguyện. Hai vạch đỏ chói trên que thử t/hai mang đến niềm hạnh phúc vỡ òa cho cả hai. Lần này tôi cấm vợ làm việc nhà tuyệt đối. Tôi dậy sớm làm hết, chuẩn bị đồ ăn sáng cho vợ rồi mới đi làm. Tôi dặn vợ đừng làm gì cả, cứ để đó tối về tôi làm tất. Tôi nâng niu vợ như nâng niu bảo vật quý giá nhất. Nhưng được khoảng 3 tháng thì vợ tôi lại bị sả/y t/hai. Tôi buồn lắm, Ly cũng vậy. “Tại sao? Tại sao tôi đã giữ gìn như thế rồi mà mọi chuyện lại thành ra như vậy?” Tôi tự hỏi, lòng quặn thắt.

Hôm đó, vợ tôi đang nằm trong bệnh viện, khuôn mặt vẫn còn vẻ thẫn thờ. Tôi đi ra ngoài mua cháo về, vừa đến gần cửa phòng thì nghe tiếng bác sĩ gắt gỏng phía bên trong, giọng đầy vẻ bực dọc:

“Tôi đã bảo từ lần trước rồi! Sao hai vợ chồng không cẩn thận gì hết vậy?! Từ giờ mang bầu thì cấm tuyệt đối chuyện sinh hoạt vợ chồng nghe chưa?! t/ử cu/ng của cô vốn đã khó giữ t/hai rồi mà còn thế nữa!”

Tôi c///hết điếng. “Sinh hoạt vợ chồng?” Tôi đã đọc ở trên mạng và biết rằng với người nhạy cảm như vợ tôi thì nên “cai” chuyện ấy trong khi cô ấy mang t/hai để không làm ảnh hưởng đến t/hai nhi. Thế nên, tôi tuyệt đối không gần gũi vợ từ ngày cô ấy có bầu. Thậm chí, chúng tôi ngủ riêng phòng để tránh mọi “cám dỗ”. Thế mà tại sao nguyên nhân khiến vợ tôi sả/y t/hai lại là vì chuyện ấy nhỉ? Một linh cảm tồi tệ bủa vây.

Tôi nghe thấy giọng Ly yếu ớt đáp lời bác sĩ: “Dạ, tụi em nhớ rồi, bác sĩ đừng nói gì với chồng em nhé! Em không muốn anh ấy nghĩ ngợi là vì anh ấy nên con mới bị m/ất đâu… Em sợ anh ấy buồn…”

Bác sĩ thở dài thườn thượt: “Cô đúng là lớn rồi mà không hiểu biết gì cả! Khổ lắm! Tôi nói rồi, tự biết mà giữ!”

Nói rồi, ông bác sĩ đi ra. Tôi lùi vội vào góc hành lang, nấp đi, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Khi ông ấy đi khuất, tôi vờ bước ra, giả vờ hỏi, giọng đầy lo lắng:

“Bác sĩ ơi, em xin lỗi, lúc nãy em nghe bác sĩ nói chuyện với vợ em… Thế nguyên nhân thật sự là do chuyện ấy ạ? Lần sau em sẽ cẩn thận hơn, em… em sẽ kiềm chế…”

Ông bác sĩ nhìn tôi, gật đầu, vẻ mặt trách móc: “Ừ, cậu chẳng biết giữ gìn cho vợ gì cả! Lần sau cẩn thận nhé! May mà giữ được mạng vợ đấy!”

Tôi điếng người. Toàn thân tôi r/un lên bần bật. Nguyên nhân sả/y t/hai thật sự đã được xác định. Không phải do tôi vô tâm, không phải do tôi không giữ gìn. Mà là… Ly. Cô ấy đã lừa dối tôi. Tôi gánh hết việc nhà, nâng niu cô ấy, để rồi cô ấy… Cô ấy đã làm gì sau lưng tôi?

Từ hôm đó, tôi như một thám tử, để mắt đến vợ xem cô ấy có biểu hiện gì khác lạ không. Suốt mấy ngày, tôi vẫn cố giữ bình tĩnh, quan tâm vợ như bình thường, nhưng trong lòng là một biển lửa.

Đúng như dự đoán của tôi, 5 ngày sau, khi tôi vờ đi làm, vợ tôi mặc áo chống nắng, bịt mặt kín mít, chỉ lộ ra đôi mắt, rồi lén lút ra khỏi nhà. Tôi lập tức bám theo. Cô ấy đi ra ngoài đường lớn thì đứng lại chờ. Một lúc sau, một chiếc xe ô tô con màu đen bóng loáng lao tới, dừng lại. Vợ tôi mở cửa, nhanh chóng leo lên xe.

Tôi không chần chừ, lập tức lên xe taxi bám theo. Chiếc ô tô chở Ly dừng lại ở một khách sạn sang trọng ở tr/ung tâm thành phố. Máu nóng dồn lên mặt tôi. Tôi nóng bừng cả người vì ghen tuông và giận dữ. Đợi họ vào thuê phòng xong, tôi cũng giả làm người thuê phòng, cố gắng giữ vẻ bình thản nhất có thể, rồi vào yêu cầu thuê một phòng ngay cạnh phòng của họ.

Lên đến nơi, tôi lẻn ra ngoài hành lang, áp tai vào cánh cửa gỗ. Phía bên trong, có tiếng cười khúc khích, rồi tiếng Ly thỏ thẻ, nũng nịu: “Anh à… đừng mà… em mới sả/y t/hai xong… tại anh cả đấy… cứ làm em mệt hoài…”

Một tiếng “ầm” vang lên trong đầu tôi. Tôi không kiềm chế được cơn giận dữ đang bùng cháy dữ dội trong lồng ngực. Toàn thân tôi r/un lên, r/un lên bần bật. Tôi đập cửa ầm ầm, không ngừng nghỉ, như một con thú điên dại.

RẦM! RẦM! RẦM!

Cánh cửa bật mở. Tôi lao vào trong phòng như một cơn cuồng phong. Ly hoảng hốt, khuôn mặt trắng bệch vì sợ hãi, ú ớ không nói nên lời. Gã đàn ông kia, đang bán khỏa thân, sợ hãi nép vào tường, dùng chăn che vội vàng thân mình trần truồng.

Tôi lao đến, vồ lấy Ly, bóp chặt lấy cổ vợ. Mắt tôi đỏ ngầu, hơi thở dồn dập. “Cô… cô quá đáng lắm! Quá đáng lắm!” Tôi gào lên, tiếng gào xé nát không gian. Tôi ức đến mức muốn đấm cho vợ mấy cái cho bõ tức, cho hả cơn giận đang thiêu đốt tôi. Thì ra, tôi gánh hết việc nhà cho cô ấy, chiều chuộng cô ấy, nâng niu cô ấy như bảo vật, để rồi cô ấy đi ng/oại t/ình với gã đàn ông khác đến mức sả/y t/hai?! sả/y t/hai hai lần! Cô ấy đã lừa dối tôi trắng trợn!

Tôi chỉ tay vào mặt Ly, từng lời nói như nhát dao găm thẳng vào tim cô ta: “Cô… đồ khốn nạn! Về nhà ngay! Tôi sẽ viết đơn ly hôn ngay bây giờ! Cái thứ đàn bà dối trá, bẩn thỉu như cô, tôi không thể chịu đựng thêm một giây phút nào nữa! Cút đi!”

Nói xong, tôi không thèm nhìn Ly đang ngồi bệt xuống sàn, khóc lóc thảm thiết, khuôn mặt đầy sự hoảng loạn và â/n hậ/n. Tôi quay lưng, bỏ đi thẳng, để lại sau lưng một căn phòng tan hoang và một cuộc hôn nhân đã vĩnh viễn không thể cứu vãn.

Related Posts

Vợ ở nhà tần tảo bán cá chờ chồng 10 năm, đến khi chồng mang 500 triệu về chỉ còn thấy …

Thanh lấy Lâm khi cô vừa tròn 25 tuổi. Lúc đó, Lâm đang là nhân viên ở một công ty xuất nhập khẩu, với công việc ổn…

7 năm cày cuốc nuôi em ăn học, cuối cùng em trả lại cho tôi …

Chưa khi nào tôi nghĩ cuộc đời mình bế tắc đến vậy. Tôi nhận được tin báo em có t/hai sau 7 năm trời dày công cực…

B/ồ xô vợ ngã xuống hố nước thải bốc mùi và hành động khôn g ngờ của người chồng

Si/nh đứa thứ hai xong, Hiền quyết định ở nhà bế con, khô//n g đi làm nữa. Một mình cô chăm hai đứa con nhỏ dại, kiêm…

Kinh Môn- Hải Dương: Xôn xao câu chuyện 2 vkck chung sống với nhau hơn chục năm có 2 con. Càng lớn càng không giống bố. Đi xét nghiệm ADN thì cả 2 con đều không cùng huyết thống. 👇

Có lẽ không có cú tát nào đau đớn bằng một kết quả ADN. Không có sự phản bội nào tàn nhẫn hơn việc để một người…

Lấy chồng 10 năm, khi vợ chồng mâu thuẫn, bên thông gia lại gọi điện mời cha mẹ qua để nói chuyện

Nhìn những tấm ảnh em gái vui vẻ đi chơi ăn uống cùng bạn gửi lên nhóm Zalo gia đình kèm lời nhắn: “Con đã ổn rồi…

Chị dâu nhận được thừa kế của nhà ngoại liền biếu mẹ tôi 1 tỷ làm cả nhà kinh ngạc

Hôm thứ 7 vừa rồi là giỗ bố tôi, con cháu có mặt đông đủ. Chị dâu bất ngờ nói biếu mẹ tôi 1 tỷ. Chị bảo…