Mình không biết mọi người có ai giống hoàn cảnh của mình không…
Chứ riêng mình, 25 tuổi rồi mà vẫn phải lên mạng để xả ra những điều mà mình không dám nói với ai ngoài đời.
Từ nhỏ đến lớn, ký ức của mình chỉ xoay quanh một thứ: bố say xỉn, cờ bạc, đập phá, chửi bới.

Mình không bao giờ quên những đêm ba mẹ con ôm nhau khóc trong góc nhà, nghe tiếng đồ đạc vỡ loảng xoảng, nghe bố hét lên như người mất kiểm soát.
Mình lớn lên trong cảm giác sợ hãi và tủi thân như thế.
Nghĩ là thời gian trôi qua rồi bố sẽ thay đổi… nhưng không.
Bây giờ bố mình đã làm ông, có cháu bế rồi, vậy mà vẫn y nguyên.
Lũ nhóc cháu của mình đang phải trải qua y hệt những thứ mình từng trải qua năm xưa.
Nghĩ đến đó mình chỉ thấy mệt mỏi và bất lực vô cùng.
Nhiều lúc mình nghĩ chắc mình có vấn đề tâm lý thật.
Có ngày chỉ muốn biến mất đến một nơi không ai biết mình là ai.
Muốn sống 1 cuộc đời bình thường, yên ổn, tự do.
Nhưng rồi mình lại nghĩ đến mẹ… và mình không thể.

Mẹ mình là kiểu phụ nữ nhẫn nhịn cả thanh xuân chỉ để con cái có đủ bố mẹ.
Mẹ chịu đựng bạo lực, chịu cảnh chửi bới, đập phá, chịu luôn những khoản nợ cờ bạc không biết từ đâu ra.
Vậy mà đến khi mình 25 tuổi, mọi thứ vẫn y như hồi mình còn nhỏ.
Mình từng có lúc tuyệt vọng tới mức nghĩ đến điều tiêu cực nhất.
Rồi mình quyết định rời ngôi nhà đó để tự cứu mình.
Nhưng mình cứ day dứt:
Muốn sống cho bản thân… liệu có phải là ích kỷ không?
Mình đã đi làm, có thu nhập, nhưng vẫn không thể đưa mẹ thoát khỏi cuộc sống bạo lực đó.
Mẹ chỉ nói với mình:
“Con sống ở đâu cũng được, miễn là sống tốt.”
Nghe mà đau lòng kinh khủng.
Hôm nay gia đình bên ngoại thuê trọ để tạm ở, mình cũng xác định sẽ không quay về căn nhà đó nữa.
Nhưng mẹ… mẹ không chịu đi.
Mẹ khóc rất nhiều.
Căn nhà mẹ cố gắng giữ mấy chục năm, cuối cùng không giữ nổi điều gì ngoài những vết thương trong lòng.
Mình ghét rượu.
Mình ghét cờ bạc.
Ghét tất cả những thứ đã phá nát gia đình mình như thế này.
Mình chỉ mong một ngày nào đó mẹ mình sẽ thoát ra được…
và bản thân mình cũng không phải sống trong ám ảnh nữa.