Chuyện xảy ra vào một buổi tối tưởng như bình thường. Tôi đang ngồi trên sofa xem lại kết quả khám sức khỏe định kỳ, chồng thì nói phải làm thêm báo cáo cho công ty. Máy lạnh chạy êm, nhà cửa yên bình đến mức tôi chẳng nghĩ có gì bất thường.
Cho đến khi tôi cảm giác có ánh đèn lóe lên ngay sau lưng.
Quay lại, tôi thấy chồng đang cầm điện thoại đưa sát vào tay tôi. Anh giật mình khi tôi phát hiện, nói qua loa rằng thử “test camera mới”. Tôi lúc ấy cũng không nghi gì nên chỉ cười cho qua. Nhưng khi anh rời khỏi phòng, điện thoại anh đặt trên bàn có tin nhắn mới bật sáng. Không hiểu sao, linh cảm khiến tôi mở ra xem dù biết là không nên.
Tin nhắn hiện rõ: “Gửi luôn nhé, tay phải, phần cổ tay, chụp rõ”.
Tôi bủn rủn. Tại sao ai đó lại yêu cầu ảnh… bàn tay của tôi?

Tôi mở phần ảnh đã gửi đi, đúng là bức ảnh chồng vừa lén chụp. Tôi zoom to hết mức và ngồi chết lặng: ở cổ tay tôi hiện rõ một vết thâm mà tôi quên mất do hôm trước bưng đồ bị va vào cạnh tủ. Nhưng nhìn qua ảnh, vết ấy rất giống… vết bầm do ai đó bóp mạnh.
Tôi càng xem càng lạnh sống lưng. Tin nhắn trước đó từ người lạ hỏi chồng liên tục về “tình trạng”, “dấu hiệu”, “mức độ”. Chuỗi tin khiến tôi hiểu ra một điều còn đáng sợ hơn ngoại tình: chồng tôi đang bị nghi ngờ có hành vi bạo lực gia đình.
Dù anh chưa từng đánh tôi, nhưng những lần chúng tôi cãi nhau lớn tiếng đã bị hàng xóm nghe thấy. Hóa ra thời gian gần đây khu chung cư đang có chiến dịch rà soát bạo lực gia đình, đội phụ trách thu thập dữ liệu qua người quen trong tòa nhà. Một hàng xóm nào đó đã báo nghi ngờ về chồng tôi vì “nghe tiếng cãi nhau, vợ hay khóc”, rồi người của tổ dân phố yêu cầu chồng gửi ảnh chứng minh vợ không bị thương tích.
