Xem xong clip â/n á/i bồ của chồng gửi, vợ chỉ nói 1 câu khiến chồng c///hết đứng

Anh chị yêu nhau 2 năm thì cưới. Ngày yêu, anh thương và chiều chuộng chị hết lòng. Chị đi đâu, anh cũng làm xe ôm tận tụy đưa đón, lễ mễ xách đồ cho chị mà không một lời than vãn. Chị ốm, anh sẵn sàng nghỉ làm, đến tận nhà chăm sóc từng li từng tí cho tới lúc chị khỏe thì thôi. Thế nên ngày đó, ai cũng bảo chị tốt số mới lấy được người đàn ông như anh. Chị chỉ cười, cũng mong mình có phúc thật, tin rằng mình đã tìm được bến đỗ bình yên.

Sau khi cưới một năm, anh vẫn yêu thương chị như trước. Cuộc sống hôn nhân tưởng chừng viên mãn. Nhưng từ khi đứa con gái đầu lòng ra đời, anh thay tính đổi nết một cách chóng mặt khiến chị không tài nào nhận ra chồng mình nữa. Anh đi sớm về khuya, nhậu nhẹt bù khú với bạn bè, bỏ mặc chị một mình quay cuồng với con nhỏ và hàng đống công việc nhà không tên. Từ lúc con chào đời đến lúc con tập đi, anh chưa từng giúp vợ giặt cho con cái tã hay pha cho con cốc sữa khi nào.

Chị càu nhàu, than phiền, anh lập tức gắt gỏng, khuôn mặt cau có: “Tôi chỉ có thế thôi, cô không chịu được thì đi mà kiếm thằng khác! Chuyện con cái nhà cửa là việc của đàn bà chứ không phải việc của đàn ông! Cô đừng có lắm lời!” Chị chán chẳng buồn nói, đành nuốt nước mắt vào trong, cứ vậy một mình hết 8 tiếng ở công ty lại tất tả về đón con rồi làm việc nhà, đến bữa cơm tối cũng chỉ kịp ăn vội.

Chị bận tới mức chẳng có thời gian rảnh mà về thăm bố mẹ, dù nhà chị cách đó chỉ có 50 km. Vừa rồi tranh thủ mới đưa con về được, chồng chị không về nên làng xóm ai người ta cũng hỏi thăm, ánh mắt đầy vẻ dò xét. Họ nói: “Dạo yêu chăm về thế mà từ ngày cưới chẳng thấy rể đâu! Có chuyện gì à con?” Chị nén giọt nước mắt chực trào, nở nụ cười gượng gạo, cố gắng che giấu đi sự thật phũ phàng.

Thế nhưng cái việc anh bỏ bê nhà cửa, con cái phó mặc cho chị không khiến chị đau đớn bằng cái việc anh phản bội chị để cặp bồ với một cô đồng nghiệp. Chị biết từ ngày sinh con, cơ thể mệt mỏi, tinh thần xuống dốc, chồng lại lạnh nhạt nên vợ chồng hay khục khặc và chuyện ấy thì thi thoảng mới diễn ra, chị cũng chỉ là phục vụ chồng cho có lệ. Nhưng chị vẫn không tin được rằng anh lại ngang nhiên cặp bồ ngay ở công ty, nơi anh ta vẫn hàng ngày đến làm việc.

Đọc được những tin nhắn mùi mẫn chồng nhắn tin với đồng nghiệp, chị trào nước mắt. Họ thường xuyên đi nhà nghỉ với nhau vào giữa trưa, những lần anh về nhà muộn cũng là hẹn hò với cô ta. Trong khi chị đầu tắt mặt tối ở nhà, đến cái đầu cũng không kịp chải, bước chân xuống khỏi giường là búi tó lên cao. Anh ta tận hưởng cuộc sống xa hoa, còn chị thì chìm trong bùn lầy của trách nhiệm và sự hy sinh.

Chị hận bản thân mình đã hy sinh quá nhiều để chồng nhởn nhơ bên ngoài. Chị đã định gọi điện hẹn gặp nhân tình của chồng để nói chuyện cho ra nhẽ, muốn dằn mặt cô ta. Nhưng không ngờ chị chưa kịp hẹn gặp cô ta thì ả đã liên lạc với chị. Có lẽ ả đã nghĩ ả sẽ khiến chị phải nhường chồng cho ả chăng? Một sự khiêu khích trơ trẽn.

Hôm ấy, anh chị đều có mặt ở nhà. Chị vừa cho con ngủ thì tranh thủ vào mạng xem tin tức, cũng lướt Facebook xem bạn bè có ai không để nói chuyện. Chợt thấy ả bồ của chồng chị gửi lời mời kết bạn. Chị biết ả ta đang thách thức, chị cũng chẳng ngán, đồng ý ngay để xem ả định giở trò gì.

Nào ngờ, vừa kết bạn xong, ả gửi cho chị một cái hình mặt cười rõ to kèm theo là một đoạn video quay lại cảnh chồng chị và ả ta trong nhà nghỉ. Đoạn clip chỉ kéo dài 30 giây thôi nhưng đủ cho chị thấy rõ mặt của chồng mình, đủ cho chị thấy sự trơ trẽn của cả hai. Chị đau đớn đến tột cùng, toàn thân ru/n r/ẩy, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh đến đáng sợ. Chị vớ lấy cái điện thoại của chồng đang để trên bàn, bấm số gọi cho nhân tình của anh ta. Tất nhiên anh không lưu số của ả, nhưng lần đọc được tin nhắn lần trước thì chị đã nhớ rõ số của ả rồi.

Điện thoại đổ chuông. Thấy số chồng chị gọi, ả bắt máy liền. Chị không nói gì, cứ để yên loa ngoài như thế, và từ từ, lạnh lùng nói chuyện với chồng, từng lời như những nhát dao cứ/a thẳng vào tim anh ta và cả người đàn bà ở đầu dây bên kia.

“Anh à… em vừa được ‘món quà’ đặc biệt từ bồ anh đấy.” Chị nói, giọng điềm tĩnh đến rợn người, nhưng ánh mắt nhìn chồng thì tóe lửa. “Cô ta vừa cho em xem video của anh với cô ta trong nhà nghỉ. Thực sự em xem xong mà thấy… xấu hổ thay cho anh đấy. Cứ tưởng anh chê em mẹ sề, chê em luộm thuộm vì ở nhà chăm con, nên đi cặp với em nào ngon nghẻ lắm.”

Chị nhìn thẳng vào mặt chồng, nở một nụ cười cay đắng. “Chứ anh nhìn lại đi, nhìn vào cái video đó đi! Trước khi em cưới anh, cô ta có xách dép chạy theo em cũng chẳng kịp đâu! Giờ anh lại cặp với thứ đó sao?” Chị dừng lại, ánh mắt sắc như dao. “À, mà tiện đây, em cũng vẫn giữ đoạn â/n á/i đầu tiên của vợ chồng mình do chính tay anh quay lại đấy. Những thước phim nó/ng b/ỏng của đêm t/ân hô/n ấy… Sao anh không cho cô ấy xem mà học tập? Chắc chắn sẽ có ích lắm đấy!”

Ả ta ở đầu dây bên kia chắc là tức sôi máu, tiếng th/ở dố/c và tiếng nghiến răng có thể nghe thấy rõ mồn một. Nghe thêm một lúc, ả ta không chịu nổi sự s/ỉ nh/ục, liền tắt máy luôn.

Còn chồng chị, anh ta ngồi đó, khuôn mặt trắng bệch, cúi gằm mặt xuống, không dám ngẩng đầu lên. Toàn thân anh ta ru/n r/ẩy, không nói một câu gì. Chị chỉ đứng dậy, đi đến bên cạnh anh ta, nhìn xuống đỉnh đầu anh, rồi chốt lại một câu cuối cùng, từng lời như đinh đóng cột:

“Ngày xưa, ai sống c///hết để yêu em, ai hứa hẹn với em đủ điều chỉ để mong cái gật đầu đồng ý làm vợ của em? Anh còn nhớ không? Nếu em đã n/gu khi tin tất cả những lời ấy, thì giờ… em tỉnh rồi. Tỉnh hoàn toàn rồi!”

Chị bình thản bước lên phòng, đóng sầm cửa lại, rồi ôm con vào lòng. Lúc này, chị mới cho phép mình khóc, tiếng khóc nghẹn ngào, x/é l/òng, tiếng khóc của sự tổn thương và sự giải thoát. Anh ngồi lại dưới nhà, một mình giữa căn phòng lạnh lẽo. Chị cho anh thời gian suy nghĩ. Nếu anh muốn mọi chuyện kết thúc, muốn buông bỏ tất cả, thì chị không níu kéo nữa. Còn nếu anh biết quay đầu là bờ, biết hối lỗi thật sự, thì thực lòng chị vẫn chấp nhận tha thứ. Vì chị còn yêu anh, và vì con. Nhưng liệu, sau tất cả, vết sẹo trong tim chị có thể lành lại được không? Và anh, anh có đủ dũng khí để đối mặt với sự thật và chuộc lỗi hay không? Thế mới nói, cuộc đời chẳng nói trước được điều gì. Hôm nay thế này, nhưng biết đâu ngày mai con người đã thay đổi, và những bi kịch kinh hoàng đã sẵn sàng ập đến.

Related Posts

Đón chồng sau 2 năm đi nước ngoài, vợ chưa nói được câu nào đã ngất xỉu…

Khi Ly ma/ng b/ầu đến tháng thứ 6 thì Dũng – chồng cô – nhận được một cơ hội lớn: được công ty cử đi học ở…

Đứa trẻ c/âm bỗng hét lên trong lễ tang người mẹ. Nội dung câu nói khiến tất cả hoảng loạn.

Trời Ninh Bình giữa tháng Sáu vẫn còn se lạnh vào ban đêm. Trong căn nhà hai tầng yên ắng nằm ven thành phố, ánh đèn phòng…

Người cha dán thiết bị theo dõi vào giày con gái 15 tuổi và phát hiện địa điểm con đến khiến ông ngã quỵ

Mỗi buổi sáng, Tuấn đều dậy sớm hơn chuông báo thức. Không phải vì thói quen, mà vì những cơn mơ gián đoạn. Chúng thường mang hình…

Mẹ ơi, ra khỏi đây nhanh lên! Con gái bảy tuổi nắm chặt tay tôi và nói…

Hương nắm chặt tay lái, mắt nhìn chằm chằm vào đoạn đường quốc lộ nhỏ trải dài trước mặt. Chiếc xe c/ũ lắc lư nhẹ mỗi khi…

Anh chỉ cần em, không cần con của em” – Đêm tân hôn chồng mới nói thì thầm

Kh/ông khí mùa xuân dịu nhẹ len qua ô cửa sổ nhỏ, chạm nhẹ lên má Hương như lời chúc ngủ ngon. Lễ cưới vừa kết thúc…

Cậu bé bị bố dượng đối xử tệ bạc cho đến khi được một tỷ phú cứ/u và giúp đỡ

Căn nhà số 47 trên phố Đền Lừ chưa bao giờ thật sự là một mái ấm. Những bức tường cũ kỹ bong tróc, sàn gỗ kêu…